Tôi nhớ lại cái ngày mà 5 năm về trước, cái ngày có lẽ là đau buồn nhất trong cuộc đời tôi! Cái ngày mà tôi mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Cái ngày mà tôi không bao giờ muốn có nó trong cuộc đời mình! Có lẽ với mọi người tình cảm dành cho ông bà cha mẹ anh chị em sẽ khác nhau... Còn riêng tôi, hình ảnh người Ba sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này. Ba tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời Ba có lẽ không bao giờ được sống trong sung sướng, vui vẻ. Khi còn trẻ Ba là trụ cột chính trong gia đình (ông nội tôi mất sớm), Ba phải lo toan gánh vác những lo lắng thường ngày với bà nội. Bước sang cái tuổi năm muơi môt, khi mới đi được nửa chặng đời người, Ba đã phải sống chung với bệnh. Và cũng ở cái tuổi đó Ba đã mãi mãi xa rời gia đình tôi! Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách, tâm hồn của Ba, Ba luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng Ba chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Ba cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng cho đến lúc Ba không thể đi được nữa! Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người Ba giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày Ba đi làm về, về đến nhà thì là lúc những cơn đau quằn quại lại trở về hành hạ Ba. Nhìn khuôn mặt Ba nhăn nhúm chịu đựng những cơn đau vật vã, tôi không biết làm gì để mà giúp Ba giảm bớt nỗi đau đớn phải chịu đựng. Nhìn thấy Ba như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Ba ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho Ba??? Nếu làm được gì cho Ba vào lúc ấy để Ba được vui hơn, con sẽ làm tất cả, Ba hãy nói cho con được không??? Trong những bữa cơm Ba thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục Ba lắm, Ba đã chỉ cho tôi nhiều đạo lý - những điều mà mãi sau này tôi mới hiểu ra khi bước chân vào đời... Tôi luôn biết ơn Ba rất nhiều, bởi Ba đã cho tôi hiểu được cái điều rất bình dị mà lại rất khó đó là cách làm NGƯỜI. Tôi sẽ luôn lấy những lời Ba dạy để sống, lấy Ba là gương sáng để noi theo. Và tôi khâm phục không chỉ bởi Ba là một người giỏi giang, đứng đắn, kiên trì, chịu khó chịu khó, giàu đức hi sinh mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của Người Nhưng cuộc đời Ba bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, thì Ba lại bỏ Anh em tôi, bỏ Mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Ba đã đi về một nơi rất xa mà không bao giờ chúng tôi có thể được nhìn lại dáng Người... Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi Ba đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Ba có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả Ba ? Nhưng con cũng cảm ơn Ba, Ba đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho đấng sinh thành, bỏ qua mọi giận hờn khi Người nóng giận và cất lời mắng mỏ, bởi đơn giản một điều Ba Mẹ luôn là người yêu thương nhất của chúng ta... Ba ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó Ba sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này... Và Ba hãy an lòng, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của Ba, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn Ba, sẽ sống theo gương sáng mà Ba đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của Ba sẽ luôn ấp ủ trong lòng con! Những kỷ niệm, những tình cảm Ba dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình, Ba ơi.. |
9 Góp ý:
Em thật diễm phúc khi có một người cha như thế.Cuộc đời chị và caca1 con chị, tìm đâu ra dc một người cha??? Tủi thân quá!
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về