Thứ bảy chiều xưa
Thứ bảy mây buồn giăng khắp lối
Tình em chôn kín lệ khô rồi
Mai mốt em về thăm mộ chí
Con mình gia thất đã thành đôi
Tóc đã bạc màu mây nhớ xưa
Lá vàng rơi rụng đón cơn mưa
Nghe lòng nức nở môi còn đắng
Em đợi hoàng hôn nắng tắt chưa?!!!
Đã bốn mươi năm cách mặt rồi
Mà sao tình nhớ ấm làn môi
Bốn mươi thu lá vàng ngập lối
Và thu này nữa vẫn không phôi
Chờ em anh nhé chờ nhau nhé
Em sẽ cùng anh dạo chốn xưa
Hóa thành đôi bướm vàng trong nắng
Để nhớ ban đầu gặp trú mưa !!!
|
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về