Mặc kệ những ...hiu quạnh.. Mặc kệ tiếng lòng thổn thức những khi em nhớ đến anh.. vì em biết em luôn buồn và đau lòng như thế.. Từ lúc em chợt nhận ra một điều.. Đã có những ngày em luôn nghĩ rằng mình vẫn có thể vui sống, an bình. Đã có những lúc em ép mình cười một cách gượng ép trước mọi người.. Đã có những ngày em nhìn đâu, đi đâu cũng có cảm giác về anh.. Tất cả, tất cả những điều đó vẫn không đánh gục được em.. Duy chỉ có một điều làm em đau đớn nhất đó là những cảm nghĩ về anh, về hiện tại của mình.. Em đã có lúc đến được với anh, thật gần, rất gần. Em đã có những cơ hội để nói với anh, những điều em cần nói. Vậy mà.. em đã không nói gì cả. Vậy mà.. em đã cố ép mình giấu kín tâm tư.. mặc cho thương nhớ cứ quây quần, xiết chặt trái tim. Để bây giờ em vẫn mãi ngẩn ngơ.. về một tương lai bằng dấu chấm hỏi (?). Để bây giờ em mới nhận ra.. em thật đã thương anh biết chừng nào.
Vậy mới biết khi cố sự xảy ra ta mới nhìn thấy rõ được cảm giác thật sự của mình đối với 1 người. Vậy mới biết ta chẳng dể dàng quên đi một người như ta tưởng. Một bài hát thôi cũng đã làm ta thổn thức biết bao. Ta nghe đi nghe lại để nỗi nhớ tha hồ tràn ngập về... nhớ thật nhiều để có thể quên mau... quên đi những suy nghĩ về người đó...quên đi những gì không đáng nhớ, quên đi những gì không thuộc về thế giới của ta.... vậy mà... |
6 Góp ý:
-em không có ý kiến gì
-thế góp ý làm chi
-thì em về lặng lẽ
đọc xong lời em tôi không khóc
nhưng cũng rưng rưng lệ hai tròng
tình em sao giống tình tôi vậy
cũng thật hồn nhiên thật vô tâm
cũng có lúc tình ở rất gần
nhưng tại sao chưa một lần tôi nói
"anh yêu em lắm lắm em ơi"
cứ chất chứa nỗi nhớ thân quen
vờ vĩnh bóp tâm hồn ta tan nát
chỉ có khác anh là con trai
còn em phận gái đời ràng buộc
mộng mơ xa vắng tình tan cuộc
chỉ trách "thằng kia" đừng trách em
phố xá thân quen hàng cây cũ
chỉ có tình là khó thể cũ đi
còn mãi hai chữ tình si
trong lòng em mãi không gì đổi thay.
"người ấy" là "thằng nào" mà vô tâm vô tình để một người con gái như em phải buồn. bảo tôi để tôi đến: không đánh được thì cũng chửi vài câu. không chửi được thì cũng đành ra về thôi biết làm đây( "người ấy" vừa to con vừa "to mồm" thì chịu rồi) sặc sặc.Ai đánh thì đánh em về.
có một kẻ đã quá vô tâm
tình em đến tưởng vờ không nhận
em đã đi để bây giớ hối hận
buồn lây cả một nhành hoa xuân
còn đâu nữa những giọng nói phân vân
buông lơi lỏng để bầy giờ chết thật
còn đâu nữa cánh tay vội giật
khi vô tình đưa ngang bâng quơ.
võ sư mê văn học
Làm sao chia sẻ tâm hồn " Bé" đây ?
thật mênh mông bao la
đong đầy bao kỷ niệm
khi mình đả chia xa
5 thành củ chi
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về