Đời người chung quy là bụi tro. Ai cũng nói được câu này nhưng mấy người chịu nhìn nhận nó? Nên tôi chỉ biết cách duy nhất là sống mỗi ngày trong cuộc đời như một ngày cuối cùng...nghĩa là cố gắng làm tròn bổn phận. Làm một người con, người bạn, người công dân v..v.. tôi cố gắng đáp trả những gì thế giới ban cho tôi. Thế giới cho tôi học, cho tôi công việc tôi làm. Cho tôi bạn bè, tôi cố nâng niu. Cho tôi niềm vui, tôi cười. Cho tôi nỗi sầu, gian dối, tôi buồn... có thể khóc... nhưng tôi tự an ủi mình, " ngày mai là một ngày mới. " ...
Người cần tình yêu và sự chăm sóc nhất bây giờ chính là bản thân mình. Nếu mình không yêu mình thì còn ai yêu mình ? Con người đôi lúc có thể mất tình yêu của gia đình, bạn bè, họ hàng nhưng không bao giờ có thể mất tình yêu dành cho chính bản thân mình...Khi mình hết yêu mình thì sẽ mất động cơ thúc đẩy để sống, sẽ rắc rối .Tại sao tôi sống? " Tìm an ủi người hơn được người ủi an. Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ, chính lúc quên mình là lúc nhận lại bản thân. Yêu mình để mình có thể yêu mọi người. Nếu họ đáp lại thì mình vui, nếu họ cầm sự cảm mến, yêu thương của mình bỏ đi không đáp trả thì mình cũng nên... vui vì mình đã làm tròn được lời Người dạy... và sống trọn một ngày tốt...
Căn phòng bây giờ buồn và trống rỗng ! vậy là mùa thu lại về rồi sẽ qua như bao mùa thu khác ! những thứ cũ xưa ko bao giờ quay trở lại ! nỗi buồn chan trên mắt tôi! ngọn đèn cầy thật thà leo lét ! ngọn lửa tôi thắp lên cho chính tôi ! thắp cho một mùa thu mới , ngọn lửa cháy lên trong tôi bao hy vọng , bao khát khao . Chợt ... Nhận ra ! chỉ còn lại mình lững thững với cô đơn , cỗ xe quá khứ cũng vừa lên giây ! ... bao nỗi niềm lại rưng rưng ... Tôi thương cơn gió bất ngờ , đưa tôi về lại với chính tôi ! về lại những mùa thu cũ , , thoảng đâu đây , một nỗi buồn chưa bao giờ vựơt qua !... Tôi ngồi mãi trong bóng đêm , tôi đang trốn tránh ! trốn tránh điều gì tôi cũng ko rõ , thôi mà ...t rót cô đơn... trót lỡ... đừng một mình ngồi vớt những buồn tênh , rồi nhận ra mình một mình với chốn ko tên... căn phòng quen thuộc... quen thuộc đến nỗi khi nhớ lại , nhớ những nôĩ buồn ... ừ ! thì khóc ! khóc rồi lại mệt nhoài giữa bầu trời đêm đầy sương lạnh , sao xa ... Người ta nói dù dốc hết cuộc đời cũng ko thể mua nổi cái đẹp phù du , mây đã qua trăm ngàn núi , suối đã vờt quá ngàn khe... để nhận ra , mình bất lực trước một nỗi buồn chưa bao giờ qua nỗi , con đưòng phía trước xa vời vời , ai nào chắc ai đi hết , rồi mỗi năm ! mỗi mùa thu về nhặt lại những buồn đau... một mình ! đêm khô như rang... đêm khuya buồn tênh... cô quạnh... hay lẻ loi ! ném vào nỗi nhớ về mùa thu xưa... !!!
|
10 Góp ý:
Ko phải lúc nào cũng nên dùng câu này. Mà thôi. Ko có j, phải thôi. Chỉ có điều Ps muốn nhắc rằng, tất cả những người đang sống đều là con nợ, và ta còn trách nhiệm trả nợ cho tới khi trả xong (là chít đó), hay là "quịt" nợ luôn (cũng là chít nhưng bất đắc kì tử). Cho nên,...còn phải xem lại thế nào đã.
nhung hay la dong tro nhu nhung co gai o nga 3 Dong Loc,la nhung dong tro cua nhung nguoi hy sinh de bao ve cuoc song moi nguoi...
con tre chua viec gi phai bi quan th e dau Linh !
chuc ban song khoe va vui len nha!
suy nghỉ đi về chốn không tên
ném về nổi nhớ trăm ngàn núi
dốc hết cuộc đời nhửng nổi trôi
thương cảm tự mình mình thương mình
ngọn lửa khát khao luôn cháy bỏng
tình yêu trang trải suối ngàn tuôn
rang lại tình yêu cho nóng hổi
bồi hồi nhịp đập tim cô đơn
tim tím thở than hình ảnh đẹp
sương lạnh sao sa tro bụi người
5 thành củ chi
trái tim tôi đau thắt
mùa thu đâu có tội
đời khiến buồn mênh mang
hãy đốt ngọn nến lên
xua tan đi bóng tối
mùa thu không tàn lụi
khi người còn yêu thương
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về