Hôn nhân
Nghĩ cũng thật kỳ lạ, người ta bỏ ra rất nhiều thời gian để chuẩn bị một đám cưới thật linh đình chu đáu chỉ diễn ra có 1 ngày. Phải mất đến vài tháng để chuẩn bị: nhà hàng, chụp hình, trang điểm, áo cưới, thiệp mời, xe cưới.... tất cả mọi thứ đều phải số 1. Và tôi là một trong số những người đó. Tôi mất đến 4 tháng trời để chuẩn bi mọi thứ, người sụt hết 5 kg. Tôi thấy mệt nhưng vui và hay nói đùa với Mẹ rằng: lấy chồng 1 lần con sợ luôn.
Không biết có ai trong số chúng ta bỏ nhiều thời gian ra để chuẩn bị cách sống , cách sinh hoạt và cách cư xử giải quyết vấn đề trong đời sống hôn nhân, giống như bỏ nhiều thời gian chuẩn bị đám cưới. Tôi ít nghe ai nói lấy chồng rồi thật bất ngờ vì anh ta tốt hơn những gì mình nghĩ...chỉ toàn là nghe lấy nhau về chua chát lắm anh ơi....lấy nhau về mới biết hết về nhau....hôn nhân là nấm mồ chôn hạnh phúc...lúc yêu nhau là lúc nằm mơ...cưới nhau về là choàng tỉnh giấc mơ...Ngay cả phim ảnh cũng vậy...hay làm những phim có mối tình lãng mạn..mà đôi yêu nhau đó hiếm khi thành vợ thành chồng....phải chăng giống như lời bài hát...tình chỉ đẹp khi tình dang dở...
Tôi lập gia đình ở cái tuổi người ta cho là chính chắn và xuân sắc nhất của thời con gái. 25 tuổi tôi lấy chồng.Chúng tôi yêu nhau 3 năm...dài đăng đẳng như thế.Cả hai chỉ nhận xét nhau 1 cách khách quan mà thôi.Ngoài tình yêu dành cho nhau, chúng tôi hiểu cả 2 điều có những điểm tương đồng. Anh trưởng thành, cuộc sống tự lập, có đạo đức và tư cách, có trình độ và sự hiểu biết.Còn tôi, cũng giống như anh
Tôi không bao giờ ngồi suy nghĩ khi đã thành vợ chồng, nảy sinh vấn đề, tôi sẽ đón nhận và giải quyết ra sao?Thú thật tôi không có 1 chút căn bản về làm vợ, làm dâu. Mẹ tôi cũng dạy tôi điều này điều nọ..nhưng tôi không để ý đến.Tôi chỉ nghĩ cưới nhau về, có chuyện xãy ra thì tuỳ cơ ứng biến.
Sau ngày đám cưới, tôi vẫn là tôi, vẫn sống 1 cách bướng bĩnh và đòi sự công bằng 1 cách triệt để từ người chồng. Tôi luôn nghĩ anh làm điều gì cho tôi, tôi sẽ làm lại cho anh điều khác.Nếu không thì tôi không làm .Tôi luôn xét nét nhiều về anh, và luôn đặt ra câu hỏi vì sao: Vì sao người phụ nữ phải hy sinh? Vì sao người phụ nữ phải cố gắng chịu đựng tất cả? Thêm vào đó là hàng loạt những đòi hỏi:Chồng phải yêu thương mình thật nhiều! Chồng phải đế ý đến mình hàng ngày! Chồng phải hiểu tâm lý vợ! Chồng phải cưng chiều vợ! Chồng phải lắng nghe và chia sẽ với vợ! Chồng phải thế này thế kia......
Còn tôi, tôi chỉ dễ thương được 1 cái tính lo cho chồng rất chu đáu, tôi lo từng bữa cơm, từng ly nước uống.Vì tôi biết anh rất thích có được 1 người vợ biết nấu ăn, không cần ngon, chỉ cần có 1 bữa cơm gia đình. Anh cũng cần một người vợ diu dàng, có lòng cảm thông và hiểu chồng.Tôi có cái tính rất tinh tế và hiểu tâm lý của mọi người. Nhưng với chồng, tôi không làm được người như vậy. Đơn giản thôi, vì tôi ích kỷ, vì tôi bướng bỉnh, vì tôi chỉ biết sống cho bản thân tôi.
Sóng gió trong đời sống vợ chồng tôi không lớn nhưng cũng ảnh hưởng nhiều. Đôi vợ chồng trẻ, lấy ở đâu kinh nghiệm mà cư xử cho phải đây.Chồng tôi trang trải tất cả chi phí trong gia đình.Tôi chấn ướt chân ráo qua Mỹ được 1 năm.Mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.Giữa 2 chúng tôi nãy sinh nhiều mâu thuẫn.Cả 2 y như 2 con chim nhốt chung 1 cái lồng, mà không con nào giống con nào cả.Lúc đó tôi rất bi quan. Tôi khóc mỗi ngày và luôn tự hỏi chẳng lẽ đời tôi là như vậy sao.Tôi không thể trở thành 1 ngưòi phụ nữ bất hạnh không có 1 người chồng tốt, không có một mái ấm gia đình hạnh phúc.Tôi cũng cảm thấy rất mệt mõi khi tôi nhận ra rằng tai sao tôi đòi hỏi ở anh nhiều điều như thế.Tại sao tôi kiếm chuyện với anh hoài, tai sao tôi không nhận ra rằng tôi cũng có nhiều điều sai, tai sao tôi không biết được hạnh phúc đang ở trong tầm tay của tôi....Có 1 đêm, tôi thức trắng, để suy nghĩ hết những điều đã và đang xãy ra cho gia đình tôi trong suốt 6 tháng đầu mới cưới nhau.Nhìn sang bên cạnh giường, anh ngũ say giấc, hơi thở mệt mõi với những lo toan đời thường.Tôi thấy mình sai quá nhiều.
Một năm trôi qua rồi các bạn a. 1 năm không đủ dài, không đủ bền vững để tuyên bố 10 năm sau vẫn hạnh phúc. Tôi chỉ tìm kiếm, xây dựng và góp nhặt hạnh phúc cho gia đình tôi mỗi ngày. Vì bạn đâu biết rẳng chuyện gì sẽ xãy ra khi sớm mai bạn thức giấc. 1 ngày thật sự vui vẻ và hạnh phúc thì nên sống 1 cách trọn vẹn ngày đó.
Điều tôi muốn tâm sự đến các bạn cũng chính là những điều tôi đã khóc và xin lỗi chồng tôi.Tôi tự nhận ra những điều đó là do chồng tôi đã giúp tôi. Anh nói anh cho tôi 2 năm để trở thành 1 người vợ. Trong mắt anh , lúc đó, tôi chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Nhưng anh chịu đựng và rất đỗi bình thản anh chấp nhận điều đó. Nếu anh cũng như tôi, cũng đặt nhiều câu hỏi tại sao, cũng đòi hỏi nhiều về tôi, cũng than phiền và trách móc tôi.Thì gia đình này sẽ ra sao khi ở đấy không có tinh yêu chân thành và lòng bao dung tồn tại. Câu chuyện của tôi là những gì đã xãy ra trong đời sống vợ chồng trẻ hoặc mới cưới nhau. Tôi xin mạn phép nghĩ rằng có nhiều cặp vợ chồng trẻ cũng xãy ra nhiều điều như vợ chồng tôi. Khi bắt đầu làm vợ , còn rất nhiều mới mẽ, nếu như ban không kịp nhìn nhận cái sai của ban, hoặc không cố gắng đón nhận mọi khúc mắc để giải quyết 1 cách tế nhị thì cuộc sống vợ chồng ngột ngạt lắm. Lúc đó ban sẽ cho rẳng mình sai lầm khi kết hôn với người đàn ông đó. Thật ra cũng không có nhiều trường hợp lầm xãy ra, chỉ vì ban dệt quá nhiều mộng đẹp trong đời sống lứa đôi, đến khi va chạm thực tế,ban bị bật ngửa ma thôi.
Những người vợ trẻ khi mới về nhà chồng có cái tật giữ nguyên bản tính ở nhà với Mẹ. Vì vậy khó mà hoà nhập lắm. Khó ai mới làm vợ mà hoc được chử Nhẫn và chữ Nhịn cả.
Khi có chuyện xãy ra, bạn hay có thói quen tâm sự tất cả với Ba Mẹ, với bạn bè. Bạn thản nhiên kể hết mọi cái lỗi sai của chồng, mà không biết được rằng, danh dự của chồng được xây dựng hay đạp đỗ đi là do người vợ. Nếu bạn kể với Ba Me, thì bạn có chắc Ba Me không đau xót cho bạn không, bạn đâu chắc được rằng, vì bênh vực con gái họ sẽ kêu mình li dị chồng và không tiếc lời trách móc con rễ. Lúc đó bạn sẽ hả hê lắm, vì đuợc bảo vệ mà. Nhưng khi kết thúc câu chuyện, bạn được cái gì?Phải chăng là sự tan vỡ hoặc 1 mái gia đình không cứu vãn được.
Và thêm một cái tật là hễ giận chồng thì xách vali ve nhà Me ruột. Tại sao bạn đi như vậy? Khi bạn rời khỏi nhà vô duyên vô cớ vậy, chứng tỏ bạn không phải là người cùng chồng làm chủ căn nhà và bạn là người phụ nữ không có bãn lĩnh đôí diện mọi chuyện để giải quyết. Vợ chồng là 2 cá thể riêng biệt sống chung với nhau....chẳng tránh được những mâu thuẫn, xung đột với nhau. Nhưng mọi vấn đề đều được dàn xếp theo cách đón nhận của bạn. Nếu bạn cho rằng bạn không có cách giải quyết thì gia đình bạn sẽ tan vỡ theo cách suy nghĩ của bạn.Nếu bạn cho rằng bạn sẽ có cách giải quyết, giống như mọi cánh cửa đều phải có chìa khóa để mở, thì khi đó bạn thật sư làm chủ được gia đình bạn, cuộc sống của bạn Với tôi, cuộc sống này không phải toàn màu hồng....nhưng trong tất cả các màu của cuôc sống, tôi cố moi tìm màu hồng để nhìn, màu xanh để hy vong...tại sao cứ phải bi quan nhìn cái màu đen thui xám xit để thiêu rụi tất cả sức sống của bản thân...... Thật ra cuộc sống rất đỗi đơn giản....phức tạp chăng? âu cũng do con người nhìn nhận mà ra thế thôi
Hương Hạt Dẻ
|
4 Góp ý:
Bạn hãy thưửvào www.webtretho.com xem! Có rất nhiều bài học kinh nghiệm cho những người mới bước vào đời sống vợ chồng!
Gửi popcorn va hungha!
Cảm ơn 2 bạn chia sẽ tâm sự cùng mình.
Vợ chồng trẻ có nhiều điều xung đột lắm bạn. Lời tâm sự ấy tôi viết từ những thực tế mà tôi vấp phải
Cặp vợ chồng nào cũng vậy. Yêu thì đẹp lắm còn khi sống chung thì quá nhiều dấu hỏi phải không bạn?
ban noi dung do, minh thay nhieu cap vo chong tre cung xay ra nhung chuyen nhu vay.
Gởi góp ý mới
<< Trở về