Ngày mai Nó lấy chồng
" Lấy chồng ư?"..."Làm vợ ư?". Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu Nó. Cứ như là bị ép duyên không bằng. Hay vì sướng quá, hoan hỉ quá, vui mừng quá vì từ đây khỏi sợ ế!?
1giờ sáng rồi. Cũng sắp đến giờ người ta đến " mời em về dinh" rồi còn gì. Lẩm nhẩm trong miệng hàng trăm , hàng nghìn con số mà vẫn không ngũ được. Eo ơi! Thế này thì ngày mai cô dâu xấu xí ghê lắm.
Không ngũ được thì đành chịu. Thay vì cố ép mình ngũ, nó chồm người dậy, bật cái bóng đèn nhỏ xiu xíu nơi góc tường mà hàng ngày nó không hề đụng đến. Đêm nay, cần 1 chút ánh sáng dè dặt, 1 chút hoà tấu đàn piano, Nó cho phép mình thức trắng đêm nay. Thức trắng cùng với căn phòng này, cùng với những đồ vật này, tất cả đã gắn bó với nó hơn 10 năm nay. Này con chó lười nằm dài người trên giường đang nhìn nó. Con chó " xuất thân" trong 1 ngày "đặc biệt" mà Anh khệ nệ giấu sau lưng khi đứng trước mặt Nó. Anh muốn tặng Nó món quà mà Nó yêu thích. Khác với mọi lần nhận quà từ tay Anh, nó đều vui mừng ôm chầm lấy Anh.Lần này thì Nó giương to đôi mắt nhìn Anh, vừa xa lạ, vừa căm giận. Nó không hề muốn gặp lại Anh, không muốn giương tay nâng niu món quà của Anh. Món quà của sự hối hận, món quà của sự năn nỉ " chắp vá vết thương lòng của Nó". Phải! Anh đã lừa Nó 1 cú ngoạn mục. Anh đã đạp đổ những tình cảm mà Nó nâng niu dành riêng cho Anh. Anh đem trái tim của Anh, xẽ làm đôi: 1 bên dành cho No', 1 bên dành cho người con gái khác. Chua chát thay, khi phát hiện ra, Nó chỉ là kẻ đến sau, giống như kẻ thứ 2 phá hoại hạnh phúc của người khác.Thế mà Nó cũng đã có hạnh phúc, vui vẻ bên Anh gần 2 năm còn gì. 2 năm sống trong " hanh phúc được đánh cắp"." Anh xin lỗi! Em cho Anh cơ hội lần này có được không? Xin đừng rời xa anh" Tiếng Anh ấm áp vang lên, làm Nó chợt tỉnh người. Nó hỏi Anh 1 câu " Chén nước đổ đi có hốt lại được không?". Anh không trả lời...mà Nó đoán chắc Anh cũng không biết câu trả lời....Anh quay lưng và bước đi....dần dần khuất sau góc đường.Bỏ lại trên tay Nó " con chó lười " này đây!
Nó đứng dậy, đi về phía góc chiếc tủ lạnh.Nhón cao người lấy bức ảnh cả gia đình Nó.Cả 4 người Ba Me, Nó và em trai đang cười toe toét. Gia đình Nó hiếm hoi có những dịp chụp hình chung lắm. Gia đình Nó không thích chụp hình, cũng không thích cái gì mà là sinh nhật, ngày kỷ niệm, tặng quà, tặng thiệp gì đó..chung qui cũng là mấy cái chuyện" lãng mạn " ấy.Nhưng Nó thì khác, Nó thích chup hình. Thích tặng quà và cả nhận quà nữa.
Có tiếng ho nhè nhẹ của Mẹ ở phòng bên cạnh. Rồi thêm tiếng nước trong phòng vệ sinh.Không cần nhìn thấy, Nó cũng biết là Mẹ. Chắc tại Ba bật máy lạnh làm Mẹ ho và thức giấc. Hể thức giấc là Mẹ thấy buồn tiểu. Một đêm ngũ của Mẹ sao mà lắm điều phải làm như kẻ mộng du.Mẹ vất vả với những lo toan trong đời thường. Ngay cả giấc ngủ, cũng không tránh khỏi " trằn trọc bâng khuâng giấc chẳng thành".
"Có lẽ đêm nay là đêm dài nhất phải không Mẹ? Ngày mai con gái theo chồng rồi".Khi mang thai thì Mẹ bồi dưỡng nhiều chất dinh dưỡng, mặc cho cái vóc dáng mảnh mai đang to phì ra với tốc độ chóng mặt, chỉ mong sao đứa con ra đời bình an và khoẻ mạnh. Nuôi dạy Nó cao to ,khoẻ mạnh đã là cực khổ lắm rồi,còn phải thêm cái chuyện " dạy dỗ thành Nhân".Khi Nó thật sự đã trưởng thành, Mẹ lại mong có người yêu thương Nó thật lòng.Rồi lại lúng túng khi có người đến "dạm ngỏ" xin cưới Nó.Lòng vừa vui, vừa buồn...Mẹ Nó rơi nước mắt.Nó còn nhớ 1 điều hễ mỗi lần đi dự đám cưới, đến cái cảnh cô dâu và chú rể tay trong tay bước lên sân khấu , trong tiếng reo mừng của quan khách, duới tràng hoa kim xuyến rơi rơi....Mẹ Nó lại khóc. Ơ hay! Sao mà nhạy cảm đến thế Mẹ?Nhưng...hình như hai má nó có gì đó âm ấm đang chảy dài..!?
" Không biết giờ này Ba ngũ hay vẫn còn trằn trọc nhỉ?" Nó muốn bước qua phòng Ba Mẹ để xem họ đã ngũ hay còn thức.Lúc chiều Nó muốn ngũ chung với Mẹ trước khi nó lấy chồng. Nhưng Mẹ từ chối vì muốn Nó ngũ trọn giấc....Cũng phải thôi, Me biết Nó vốn khó ngũ khi có người nằm bên cạnh. Nó thích 1 mình 1 giường lăn lóc cho thoải mái. Bởi thế, mỗi khi ngũ chung với Nó Mẹ đều trải tấm mền bông dưới nền gạch và...ngủ đến sáng.
Ngày mai em sẽ theo chồng
Bỏ lại sau lưng những ngày độc thân
Ngày mai người ta đón em
Theo chân họ bước rời xa căn nhà!
Thời em nhỏng nhẻo bên Ba
Giận hờn bên Mẹ, vui đùa bên em (trai)
Sẽ thôi chấm dứt ngày mai
Còn đâu em hỡi, kỉ niệm lùi xa
Giơ tay từ giã một thời
Con gái chân sáo vui đùa réo ron
Bây giờ em đã có chồng
Đoan trang, nghiêm chính điều em phải làm!
Ngày mai ư! Ngày mai đánh dấu một bước ngoặt lớn trong đời của Nó. Tự nhiên Nó tiếc ngẩn ngơ cái thời con gái lắm mộng mơ.Nó sợ rời xa cái tổ ấm này, liệu " cái tổ bên nhà kia" có ấm áp thế này không?Nó lo lắng không biết mình sẽ làm vợ thế nào?
3 Góp ý:
cuoc song la ophai nhu the thoi ban ah! khi ban co chong roi ban co con roi ban se hieu duoc tinh thuong ma cha me danh cho minh.
Đúng là ngổn ngang tâm trạng. một đêm như vậy dễ bạc đầu như chơi! Có lẽ còn một câu hỏi nữa sẽ lởn vởn: Hạnh phúc thật sự là gì?
Hay lam! voi loi viet van nay, Chi se hoc hoi de co cach viet hay hon truoc. Chuc em vui ve va hanh phuc.
Gởi góp ý mới
<< Trở về