Em kết anh ngay ánh mắt đầu tiên. Như có lực hút của nam châm. Em đến gần, giơ tay chạm vào anh. Nhẹ nhàng nhưng đủ làm anh choàng tỉnh.Bắt đầu từ ấy, tụi mình thuộc về nhau mãi mãi
Tụi mình gắn kết nhau 2 năm rồi anh nhỉ. Trước đây anh không hoàn toàn thuộc về em. Ngoài em ra, còn có 1 người có quyền điều khiển anh, có quyền bắt anh theo ý họ. Và em chỉ được phép ngồi bên cạnh anh theo sự điều khiển của người ta.Em thầm ước có 1 ngày, anh thuộc về mỗi mình em. Em sẽ chiều anh như em có thể, em sẽ nâng niu anh như 1 báu vật
Có một ngày, người ta kêu em lại và nói anh sẽ phải rời xa em. Và người ta hứa sẽ để em gặp 1 người khác đẹp hơn anh, tài hơn anh. Em lắc đầu, khoa tay, miệng la inh ỏi, bao nhiêu động tác có thể làm cùng một lúc , em đều làm cả. Mục đích để người ta biết em cần anh, không ai thay thế được anh cả.
Người ta nhượng bộ em. Nhưng thỉnh thoảng lại bảo em rời xa anh. Em ra tối hậu thư, nếu người ta bắt em rời xa anh, thì suốt đời này em không nhìn người ấy nữa.Và em đã thắng, em giữ đuợc anh bên cạnh mình.
Anh biết không! Cái cảm giác ngồi vào lòng anh êm ái đến diệu kì.Em hay thiếp ngũ ngon lành với những giấc mơ rất đẹp. Em mơ cùng anh ngao du thiên hại ,đi cùng trời cuối đất theo sự sở thích của em. Anh không bao giờ ngăn cản em, luôn nghe em và chiều ý em.
Bạn bè em mỗi lần nhìn thấy anh đều khen ngợi. Chúng bảo chắc em an toàn và bình yên khi đi đâu cũng có anh. Chúng nói không sai. Cho dù có chuyện gì xãy ra, em vẫn tin, anh sẽ bảo vệ em bằng tất cả những khả năng anh có.
Em mỗi cái không thích làn da của anh. Nếu có thể,em sẽ chọn cho anh 1 làn da khác, nhất định sẽ rất phù hợp với anh hơn làn da anh đang sỡ hữu, trông anh già già, sến sến làm sao ấy
Hôm kia em làm anh đau, trầy xước cả 1 đường dài, anh đau lắm không? Em xin lỗi vì em bất cẩn. Ở cạnh anh 1 mình, em đâm ra hân hoan mất đà. Người cứ lâng lâng sướng không chịu nỗi. Nên cuối cùng em làm hại đến anh.
Hôm trước em giận anh. Đang đi dạo trong khuôn viên nhà.Đang thả chút hồn cùng bản nhạc chúng mình yêu thích. Tự nhiên xuất hiện một con chó chạy ngang. Em bối rối giật cả mình.Níu tay anh mạnh quá, khiến anh bất ngờ.Anh có tội xấu là không biết kiềm chế, và không kiểm soát được phản ứng khi điều gì đó xảy ra đột ngột. Em cũng không đủ kinh nghiệm để xoa dịu anh trong trường hợp ấy. Thế là anh quay ngang 45 độ, leo thẳng lên lề đường bỏ mặc em đang hoảng hốt. Em níu anh, giữ anh lại nhưng anh vẫn làm càn tiến về phía trước. Anh có biết anh làm em sợ lắm không. Em thấy mình bất lực trước anh như bó tay trước con ngựa hoang không dây cương. Em dùng hết khả năng còn lại ngăn cản anh lần nữa, và anh thôi bước đi, dừng lại với những dấu ấn loang lỗ dưới bước chân anh. Những cụm hoa xinh ven đường đã bị anh cày xéo.Lúc ấy thì em cũng mệt mõi lắm rồi. Em bỏ mặc anh. Gọi điện thoại cho người ta ra xoa dịu anh
Bây giờ anh dịu dàng hơn xưa nhiều lắm. Có lẽ em đã hiểu anh. Biết lúc nào chiều anh, lúc nào bắt anh chiều em.Em và anh kết hợp rất nhẹ nhàng và uyển chuyển. Em hy vọng em có thể hiểu được anh. Em hy vọng mình biết kiềm chế anh khi anh nóng giận
Ở cạnh anh, em nhỏ bé như mèo con. Em được anh che chở, mưa không ướt tóc, nắng không táp da. Em ngày càng trắng trẻo , xinh dẹp khi có anh. Trước đây da em chỗ trắng chỗ đen, vì không thể tránh hết ánh nắng mặt trời.Anh chiều em như chiều một đứa trẻ. Khi em lạnh anh sưởi ấm cho em. Khi em nóng, anh quạt mát cho em. Khi mắt em bị ánh nắng chói vào, anh cũng có cả đồ che cho em khỏi choá mắt. Anh ít nói và cho em thoả quyền nhõng nhẻo. Em muốn làm gì anh cũng được. Nhưng em không nỡ và cũng chẳng dám. Anh có mệnh hệ nào, em đây cũng bị vạ lây theo anh. Vì vậy bảo vệ anh như thể anh bảo vệ em
Mong rằng tụi mình ở mãi bên nhau thế này anh nhé
My Love_My car_ Toyota_4Runner
9 Góp ý:
Đi ngang nhà thờ Đức Bà. Khách hỏi: "Chỗ này là gì vậy?".
Hương Hạt Dẻ toát mồ hôi vì không biết Nhà thờ Đức Bà tiếng Anh là gì. Nàng trả lời đại: "Jesu die here". Nghe xong khách choáng váng.
Lát sau đi ngang Bảo tàng Chứng tích chiến tranh, ông khách hỏi: "Chỗ này là gì, sao đông người vậy?".
Hương Hạt Dẻ nhanh trí trả lời: "America (chỉ vào ông khách) and Vietnam (chỉ vào mình) pằng pằng...People die here".
Ông khách há hốc mồm: "Oh my God!".
Cuối cùng đi ngang bệnh viện Từ Dũ: "Cô ơi, chỗ này là đâu vậy?".
Hương Hạt Dẻ lại nhíu mày suy nghĩ, rồi trả lời: "Men - women, pằng pằng... Baby born here".
(Khách xỉu ngay tại chỗ!)
Bận rộn lắm phải không? :D
SAO "ANH" CHẲNG THẤY NGƯỜI TA ĐANG BUỒN?
BIẾT LA "ANH" ĐÃ BỊ THƯƠNG,
ĐÓN ĐƯA EM, VẪN CHẲNG NHƯỜNG CHO AI.
"ANH" THẬT ĐÁNG MẶT LÀM TRAI,
MY CAR - MY LOVE, KHÓ HAI TRONG ĐỜI!?
Chúc mừng! :)
Từ Ngọc
Gởi góp ý mới
<< Trở về