
Chỉ có 1 Lê Vân....Xin đừng ai viết về gia đình mình như vậy ....
Tôi không ấn tượng lắm về Lê Vân....trong ký ức của tôi...khi nhắc về gia đình của Trần Tiến...tôi nhớ đến Lê Khanh....tôi thích cô ấy ....ko vì tài năng....mà vì nét đôn hậu và mái tóc dài.....Tôi nhớ đến NS Trần Tiến....bởi bài hát "Sắc màu" tôi thường nghêu ngao hát bằng lời tự biên tự diễn: 1 màu xanh xanh, 1 màu tím tím, 1 màu nâu nâu...1 màu hồng hồng.....mắt em tôi sưng chù vù
Tôi còn nhớ....lâu rồi...có 1 lần tôi xem chương trình gì đó trên tivi....người ta phỏng vấn NS Trần Tiến...Ông hát 1 bài hát..nghe rất hay ( nhưng tôi không nhớ tên bài hát)....kết thúc bài hát, ông nói lý do tại sao ông viết bài hát ấy: viết để tặng vợ....người đã yêu và hiểu cho ông
Khi ông nói điều đó..tôi lờ mờ nhận ra rằng ông cũng có nhiều thiếu xót của 1 người chồng...1 người cha trong gia đình.....
Mãi cho đến sau này...tôi không dám tin...cái thiếu xót ấy được xác thực 1 cách chi tiết qua tự truyện của con gái ông
Tôi không bàn luận về tự truyện....không nói về cá nhân LV...cũng chẳng nói cô ấy đúng hay sai.....Nhưng tôi mạn phép lấy " hiện tượng" ấy để nói về suy nghĩ của tôi
Tôi có 1 người em họ...em đang làm vợ làm mẹ trong 1 gia đình rất hạnh phúc....Thế mà, có 1 lần em nói với họ hàng rằng: "Cha mẹ con đâu có lo cho con gì đâu....hồi đó đám cưới con.... cho con 1 sợi dây chuyền nhỏ xíu....chồng con sau này mua cho con đầy đủ nữ trang để con đeo".....Mẹ kể lại tôi nghe....bắt đầu từ ấy...tôi ghét người em họ đó. Em họ tôi đã làm Mẹ...thế mà nó không biết được...mỗi 1 gia đình có điều kiện chăm sóc, yêu thương con cái khác nhau. Sao nó không nghĩ rằng ngày hôm nay nó có 1 mái ấm gia đình hạnh phúc của riêng nó - không phải bắt đầu từ người chồng - cũng chẳng phải từ 2 đứa con....mà nguồn gốc từ Cha Mẹ nó.
Tôi hiểu Cha tôi rất yêu thương vợ con....nhưng đã là đàn ông...mấy ai " sâu sắc như cơi đựng trầu " chứ.....Suy nghĩ được như vậy mà có 1 lần quá buồn cho Mẹ...tôi đã buộc miệng tâm sự với Dì của tôi....chỉ là sự cởi mở lòng của 1 đứa cháu với người Dì yêu thương nó như con gái...ấy vậy mà tôi đã khóc rất nhiều vì ....hối hận. Tôi không muốn Cha bị kết tội....tôi không muốn ai đó biết Cha tôi sai phạm điều gì cả....Những điều trăn trở về Cha...chỉ có Mẹ mới có quyền đó
Có lẽ ai đó sẽ nói với tôi ...vì Cha tôi không làm chuyện có lỗi với gia đình nên tôi làm được như vậy....
Tôi chỉ nghĩ đơn giản 1 điều..không phải điều nào cũng cần đến sự chân thật để nói " huych toẹt" ra hết....1 lời nói dối chân thật....có giá trị gấp ngàn lần 1 lời nói thật cay đắng
Vấn đề của LV...của em họ tôi...của tôi.....không phải là chân thật hay dối trá...mà là : vai trò của 1 người con.
Hương Hạt Dẻ
" Sự dối trá làm chết niềm tin yêu.Nhưng sự thật trắng trợn thì cũng đâu làm cho nó sống được"
Etienne Rey
1 Góp ý:
Tôi cũng đồng ý quan điểm của bạn. Hãy xem bài viết của tôi về Lê Vân bên blog nhé!
Gởi góp ý mới
<< Trở về