LÊ MINH QUỐC - THƠ TẶNG ĐOÁ TƯỜNG VI

(trang 13, thơ tình Lê Minh Quốc, NXB trẻ - 1995)

"Gió thổi hết những gì tôi mơ mộng

Tóc trên đầu bạc trắng trước thời gian

Em chạy ra ngoài lời hò hẹn

Để tôi ngồi bất lực giữa hờn ghen

...

Tôi vung gươm đâm vào ngực

Nỗi nhớ em tan ra như cơn gió

Nỗi nhớ em là áo len màu đỏ

Giữa mùa hạ này tôi thấy lạnh run

Em tan ra như một nỗi buồn

Là li cà phê đen mỗi ngày tôi uống

Trái tim tôi nhịp đập nguyên lành

Em đi xa bỗng hóa thành vỡ vụn"...

     Sự vô tình của gió làm Quốc mơ mộng đến đỗi bạc trắng đầu thì đây quả là lời thậm xưng có lí (bởi có những kẻ yêu nhau hóa điên hóa dại là chuyện bình thường). Đơn giản một điều là có kẻ phản bội, nhưng Quốc không biết phải làm sao: anh phải điên ư, phải thú tính ư hay phải tự giết mình? Không, những ai đã từng yêu, từng viết ra những câu thơ như thế này là đã có đủ lí trí để bênh vực cho trái tim bản ngã rồi. Trở lại nghệ thuật làm thơ ghen của Quốc, ta thấy: "đấm vào ngực, em tan ra như cơn gió, áo lem màu đỏ, tan ra như một nỗi buồn, li cà phê đen mỗi ngày tôi uống, vỡ vụn" đã nói lên sự dồn nén tột cùng máu lửa đầy tính hung bạo, nhưng anh cũng đành chấp nhận mình là kẻ cô đơn - vỡ vụn một trái tim.

HÀN QUỐC VŨ