 |
Thứ Tư, ngày 12 tháng 07, 2006 |
CHAPTER 28: CHIẾU CUỐI
|
Sáng hôm sau, sư phụ nó mở cửa bước ra. Nhìn nó một lúc lâu rồi thở dài: - Mày làm phiền tao quá. Muốn hưởng tuổi già thanh bình cũng ko được. Bước vô đây tao biểu. - Sư .. phụ dạy .. con hả? – nó run rẩy nói. - Vô đây thì may ra tao nghĩ lại. Lẹ. Tuy mệt mỏi nhưng gương mặt nó tươi hẳn. Nó lảo đảo đứng dậy. Chân quỳ từ tối qua làm nó mất thăng bằng, té lên té xuống. Dan chạy ra đỡ. Sư phụ hét lên: - Thằng này bước vô. Đứng còn ko xong thì học hành cái gì. Mặc xác nó. Chẳng ai dám cãi. Nó vịn tường lết vào trong. - Dơ quá. Tắm cái đi rồi tính. – Sư phụ nói Vậy là nó tắm. Đã dể sợ, ngày nào nó mà ko tắm thì chịu ko nổi. Tắm rửa sạch sẽ, có đồ thay nữa chứ. Nhà sư phụ nó mà, lúc nào chả có đồ của nó. Tắm xong, nó có vẻ như ko nhớ gì tới chuyện xin học mà chỉ nhìn thấy đồ ăn trước mắt nó. Nhìn ngon quá. Vậy là mặc xác chuyện học hành, xực cái đã. Ăn uống no say, nó bắt đầu nhớ tới vấn đề chính. Nó vào phòng tập cùng sư phụ. - Đầu tiên, đề tao kiểm tra xem mày có giỏi hơn hồi xưa ko? - Yên tam, chỉ có …dở hơn thôi. – nó giỡn. Hai thầy trò cầm kiếm lên, gương mặt của cả 2 đều thay đổi. Vẻ mặt nhẹ nhàng bình thường ko còn thấy nữa. Chỉ là kiếm gỗ, nhưng nếu thầy nó ra tay thì cọng tre cũng chết người. Không gian xung quanh như nín thở dõi theo từng cử động của 2 thầy trò. Nó hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Đó là thói quen mà thầy nó tập cho nó để tịnh tâm trước khi ra tay. 2 giây sau, nó đột ngột mở mắt và tiến thẳng lên trước tấn công. Kiếm vẫn chưa được rút ra. Nó tiến được nửa đường thì thầy nó cũng bắt đầu dịch chuyển, rất nhẹ nhàng và từ tốn. Thầy nó từ từ rút kiếm ra, ngay khi kiếm nó chuẩn bị hạ đòn thì lập tức thầy nó hành động, nhanh như chớp, kiếm của nó bị hất ra xa. Thầy nó đánh ngang bụng nó làm nó gập người xuống. - Nương tay thì sao học được cái gì? Tao già nhưng chưa lú đâu, đánh cho đàng hoàng. - Dạ. Bị đánh đau, nó nóng máu cầm kiếm lên. Trận tập dợt thật sự bắt đầu. Nửa tiếng. Nửa tiếng mồ hôi nó ra như tắm. Nửa tiếng ko chạm được tới thầy nó. Nửa tiếng loay hoay với cây kiếm gỗ. Và sau nửa tiếng, nó hoàn toàn gục ngã. - Tao ko dạy nữa. - Đừng mà sư phụ. Làm lại, kỳ này con…. - Ko phải mày ko đánh lại tao. Mày quá nóng vội để học được chiêu cuối nên kiếm pháp tùm lum hết. Chưa kể là có 1 khuyết điểm quá lớn. Cho 1 đêm tịnh tâm suy nghĩ. Nếu ko có khuyết điểm này, mày đã trở thành sát thủ giỏi nhất. Thầy nó bỏ đi. Nó ngồi phịch xuống, thẫn thờ. Con người nó mà cũng có khuyết điểm trong kiếm thuật sao? Thật ko tin được. Nó chưa bao giờ nghĩ kiếm thuật của nó có vấn đề. Thầy nó là 1 đối thủ đáng kinh ngạc, nó chỉ 1 lần thắng thầy. Đó là thời gian nó hạnh phúc nhất và lúc đó là thời gian kiếm thuật của nó đạt tới mức xuất sắc. Một câu xuất sắc thốt ra từ miệng thầy nó, lần đầu tiên trong đời. Chỉ 1 mình nó có. Đối thủ thứ 2 nó thật sự xem là kẻ thù là Phong Vũ. Nó chưa 1 lần thắng được hắn, mặc dù hắn thua xa thầy (vẫn hơn nó nhiều, đệ nhất sát thủ mà). Nó ko hiểu vì sao. Sao nó ko thắng được chứ. Nó chưa thua bất kỳ ai về kiếm thuật và phi tiêu nhưng lại ko thể thắng nổi Phong Vũ. Nó ko ăn uốnggì suốt một ngày, ngồi lỳ trong phòng tập, mân mê cây kiếm gỗ suy nghĩ. Đêm đã khuya, trăng lên cao. Ánh trăng luồn qua khe cửa phòng tập chiếu thẳng vào mắt nó làm nó khó chịu. Nó đứng dậy cầm kiếm chém ngang ánh trăng mảnh khảnh đó. Nó nhìn chăm chú cây kiếm một hồi rồi ngã người xuống sàn, tuyệt vọng. Khuyết điểm gì chứ. Đường kiếm nhanh gọn, dứt khoát và thẳng tay. Sắc bén như 1 tia chớp. Nó xưa nay vẫn tự hào về kiếm pháp của nó. Vậy mà giờ đây sư phụ nó lại bảo nó có 1 khuyết điểm. Hay thật!!!! Nó ngủ quên. Thầy nó đánh thức nó dậy vào lúc 6h sáng. Kêu nó đi rửa mặt rồi chờ ở phòng tập. Nó bước vào phòng tập với 1 cảm giác căng thẳng. Thầy nó vừa lau kiếm vừa nói: - Chỉ cần mày tưởng tượng tao là Phong Vũ, đánh cho thật, thì lúc đó khuyết điểm của mày tự hiện ra thôi. Và tao sẽ sử dụng chiêu cuối, mở mắt ra mà nhìn cho kỹ. Chưa ăn uống gì đã tập, hơi oải. Thầy trao cho nó cây kiếm gỗ, nó nhắm mắt lại và tưởng tượng trước mắt nó là Phong Vũ. Hình ảnh Phong Vũ vừa hiện ra, hình ảnh chị nó cùng lúc đó cũng xuất hiện. Trong tích tắc, nhớ nhìn thấy rõ mồn một khoảnh khắc chị nó bị giết. Một nhát dao ngay cổ, xuyên thẳng qua yết hầu như cây bút xuyên qua 1 tờ giấy. Lòng căm thù của nó rực lên. Nó đổi cách cầm kiếm ngay tức khắc, chuyển sang thế cầm ngược và xông lên. Nó rất thường xài kiểu này, dễ đánh. Đến gần thầy nó, vừa đưa kiếm lên, chưa kịp làm gì đã thấy kiếm thầy nó xẹt ngang. Chẳng có gì đặc biệt xảy ra. - Gì kỳ vậy thầy? Con …. Nó nói chưa hết câu đã khuỵu xuống. Toàn thân nó run rẩy như vừa bước ra từ phòng lạnh. Cây kiếm lăn khỏi tay nó, nó với tay chụp lại, nhưng quả thật nó ko còn sức nữa. Nó vừa đưa tay lên đã ngã phịch xuống sàn, bất lực. Cả cơ thể của nó ko còn chút sức lực nào. Các huyệt chủ yếu trên cơ thể gần như đã bị điểm hết. Nó nằm trên sàn, run bần bật, mồ hôi túa ra như tắm, mà nó lại cảm thấy lạnh run người. Thầy nó để mặc nó nằm run rẩy. Khoảng 3’ phút sau, cơ thể của nó dần trở lại bình thừơng. Thầy nó bắt nó đứng lên tập tiếp. Nguyên 1 buổi sáng, nó bị cả thảy 27 lần như vậy. Nó nhớ kỹ lắm mà. Buổi trưa nó mệt đến nỗi ko ăn cơm được. Chiều lại tập thể lực. Tập thể lực với thầy nó chỉ có chết. Buổi tối lại chịu đòn tiếp tục. Ko một lần nó đỡ được đòn của thầy nó. Cứ như vậy 3 ngày liên tiếp, toàn thân nó rả rời mà trong miệng nó ko có mấy hột cơm, nuốt ko nổi. Hồi xưa cũng vậy, có khoảng thời gian nó tập với thầy nó mà ăn ko nổi hạt cơm. Cầm ko được đôi đũa, nó còn định bốc tay đại. Mà nó vừa bỏ đũa xuống thì thầy nó hất bát cơm ra nói: - Cầm ko được đũa thì nhịn. Đôi đũa mà cầm ko nên thân thì làm ăn gì nữa. Hôm nay, tốii thứ 3 nó tập với thầy nó. Nó nhất quyết phải đỡ được đòn của thầy nó. Thời gian ko nhiều. Nó nắm chặt cây kiếm gỗ trong tay, xông lên. Một lần thôi, lần cuối. Thầy nó ra đòn, 1 đòn khác hẳn đòn mấy ngay nay nó tập. Một lúc ra 6 chiêu, nó đỡ được 5 chiêu, mà sức nó cũng chỉ tới đó. Dính chiêu cuối, nó nằm 1 đống ko cục cựa, nhìn thấy thương. Thầy nó nhìn nó nói: - Liều quá thì được cái gì? Khuyết điểm của mày, không nói ra chắc chẳng bao giờ mày biết. Tắm rửa đi tính tiếp. - Tiếp luôn đi thầy, chứ con ko rảnh như thầy đâu. – Nó rên rỉ - Tao nói tắm là tắm, khỏi bàn cãi. Rồi thầy nó bỏ đi. Tắm rồi nó lại chui vào phòng tập chờ thầy nó. Nhảm hết sức! Thầy nó bước vào ngồi xuống cạnh nó dựa vào tường. Thầy nó im lặng 1 hồi, vừa xoay xoay cây kiếm gỗ trên tay vừa suy tư. Một lúc sau, đúng lúc sức chịu đựng của nó tới mức giới hạn, thì thầy nó lên tiếng: - Chiêu Quân nè, con có bao giờ nghĩ vì sao con sống tới giờ này ko? - …..????? - Chẳng phải con từng nói, là 1 sát thủ thì không thể chối bỏ quá khứ, cũng như không thể chối bỏ bản thân sao? Mà con lại có quá nhiều kẻ thù như thế? Mục đích của con sống tới giờ này là gì? Chắc ko phải để tiếp tục chiến đấu mà tồn tại chứ? - Dạ ko!! – Nó trả lời sau 1 hồi suy nghĩ – Con sống để sống, chứ không phải để tồn tại. Thầy biết mà!! Chưa bao giờ con có ý nghĩ là mình sống làm chi cả. Con có cả 1 tương lai chờ đợi con quyết định, và con còn có cả lô bạn sẵn lòng đặt mạng sống vào tay con. - ….. - Kẻ thù con những đứa nham hiểm ko ít, thế nào chẳng có đứa nắm dc nhược điểm của con mà tiến tới. Trong chiến đấu, con không biết nhược điểm của con là gì, nhưng trong cuộc sống cảu con, thật sự bạn bè và ng` thân là nhược điểm lớn nhất của con. Con mà chết rồi, lỡ đám kia chưa hả giận, xử bạn, con thì con làm sao bảo vệ tụi kia được? Một ng` chết đối với con là quá nhiều rồi. - Ờ, vậy là con phải sống để bảo vệ mọi người, đúng không? - Dạ. - Ờ, vậy con liều mạng làm chi? Nó lặng người đi, quả thật trước giờ nó chưa hề nghĩ tới điều đó. Nó chỉ biết nó không sợ chết, nhiều người đã sợ điều đó, vì ai cũng nghĩ, người không sợ chết là người chẳng còn gì để mất. Nhưng nó có rất nhiều thứ đáng phải giữ gìn. - Chẳng có chiêu cuối nào cả - thầy nó cắt đứ dòng suy nghĩ của nó - chẳng qua, thầy múôn con thấy, chỉ cần con có ý chí muốn sống, có khao khát sự sống thì may ra con mới thắng Phong Vũ được. Những gì cần dạy, thầy đã dạy hết, những đòn mấy ngày nay tập chẳng qua là đòn cũ biến hoá đôi chút. Tại con quá đặt nặng chuyện này nên nhận không ra thôi. - … - Con về đi, Dan lo lắm đó. Cả Phi Quang nữa. Vậy là nó đi về. Về để giải quyết cho xong sự việc.
Sự đời không đơn giản thế, không phải muốn gì là được đó. Nó mệt mỏi về nhà, Dan đi đâu rồi không có ở nhà, chán thiệt. Nó quăng mình xuống giường như thường lệ, gác tay lên trán nằm suy nghĩ. Điện thoại. Nó bắt máy. Sau 3’ nói chuyện, mặt nó tái mét. Không biết Dan làm ăn cái gì mà để Phong Vũ bắt rồi. Nó lập tức gọi điện tập hợp đám quân và mấy đứa còn lại. Trong lúc đó, nó thay đồ và mở tủ lục tim cây kiếm huyền thoại của nó. Không thấy. Ngăn tủ bí mật hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn bộ đồ sát thủ của nó. Thật sự bất ngờ, không một ai biết chỗ này ngoài Dan. Mà Dan có bị bắt cũng không thể nói ra, Dan hiểu việc này còn quan trọng hơn cả mạng sống của nó. Chắc chắn là Phong Vũ đã lấy, nhưng làm sao hắn biết được chứ. Nó chạy về phòng Dan, lục ngăn tủ bí mật của Dan, các cuốn băng ghi hình camera trong nhà đều bị lấy. Làm sao hắn biết được chỗ này, Dan chắc chắn không nói.
|
|
|
Bạn bè |
|
Trang web của tôi |
|
Đường dẫn yêu thích |
|
Các bài viết trước |
|
Lưu trữ |
|
Lưu bút |
|
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về