 |
Thứ Hai, ngày 10 tháng 07, 2006 |
CHAPTER 22: PAULINE VÀ TIM
|
- Lúc mới gặp nó, tao đã nghĩ là nhỏ này hợp với mày. Có điều tụi bây ghét nhau, mà mày thuộc loại bướng, con kia cũng thế, nên tao lập mưu tí chút đó mà. - Lại còn thế nữa. Vậy mày ko thích Chiêu Quân? - Có thích! - Là sao? Tao quê a nha. – Phi Quang quạu. - Thích là thích chứ sao, nhưng mà tao ko hợp. Thích ở đây là thích làm bạn thôi, như tao thích làm bạn với mày ah. Chứ thích kiểu để quen thì thôi, tao có bồ rồi. - Có hả? Có sao tao ko biết? - Mới quen. Mốt tao cho coi mặt. Đẹp gấp mấy lần Chiêu Quân. - Xì, đương nhiên, con nhỏ này đâu có đẹp. - Hahahaha. Thích người ta mà nói vậy hả? Mà mày thích nó nhiều ko? - ….KO biết nữa, chắc là nhiều. - Lâu chưa? - Lây rùi. - Sao ko nói? - Thằng ngu, sao nói được. Nó ghét tao như vậy… à mà nè, mày o thích nó vậy nó có thích mày ko? - Tao ko biết. Hỏi nó sao hỏi tao, thui mệt quá, tao về đây. Bye. - Ok, bye. Long đi rồi Phi Quang vẫn nằm đó suy nghĩ. Hắn mong là Chiêu Quân ko thích Long, nhưng có lẽ hơi khó. Long đẹp trai, học giỏi, giàu có và khá thân với nó nữa. Thôi mặc kệ, hắn sẽ tìm cách hỏi sau.
Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi đối với nó. Vừa bước vô phòng đã thấy Pauline ở đó, đứng nhìn ra cửa sổ, tay cầm khung hình, nhìn chăm chú. Pauline nhìn lâu thật lâu rồi đập khung hình vào tường, tay nắm mảnh kiếng bể, thật chặt, máu rỉ ra. Pauline quăng tấm hình ra sau, quăng tất cả ra sau, gục xuống. Nó nghe tiếng khóc rấm rứt của Pauline. Nó nhặt tấm hình lên xem, hình bạn trai của Pauline. Vậy là xảy ra chuyện rồi, nó đã biết trước mà. Hẳn Pauline sốc lắm. Nó đi lấy hộp cứu thương đặt xuống bên cạnh Paline và ngồi xuống, dựa vào tường, nhìn Pauline. Pauline thấy nó, quay mặt đi và tiếp tục khóc. Nó vẫn ko nói gì, ngồi nhìn Pauline khóc. Một lúc lâu sau, Pauline quay lại tìm trong hộp cứu thương miếng bong gòn, và chùi… nước mắt. Để Pauline làm xong những gì Pauline múôn, nó kéo tay Pauline lại băng bó, vẫn im lặng. Nó để mặc Pauline ở đó và dọn dẹp đống đổ vỡ, vì Pauline hết khóc rồi. Dọn xong nó ngồi xuống bên cạnh Pauline hỏi: - Đói ko? - …- Pauline ko trả lời, chỉ ngồi im. - Khi nào đói nói tao chở đi ăn – nó nói tiếp. Tuị nó lại ngồi như vậy thêm 1 lúc nữa. Một lúc thật lâu sau, Pauline kêu thèm rượu, và đòi đi bar. Nó ko cho, bắt Pauline ngồi đó và bỏ đi. Lúc về xách theo mấy chai rượu, rồi 2 đứa ngồi uống rượu với nhau, vẫn ko đả động gì đến chuyện Pauline khóc. Uống say bét nhè rồi tụi nó lại lôi băng điện tử ra chơi, cứ uống rượu nhiều mà chưa ăn cơm là đầu óc nó choáng váng, chơi thua liên mien. Chơi chán, cả 2 cùng đói lại ra bếp lục mì gói ăn. Nó làm mì trong khi Pauline đi tắm để giã rượu. Dan đi chưa về nữa. 2 đứa ăn uống no say lại buồn ngủ, vào phòng nó lăn lộn lên nhau mà ngủ như chết. Lúc dậy thì đã 2h sáng. Lại đói, lại mò đồ ăn, kỳ này thì có đồ ăn sẵn, Dan về chắc thấy 2 đứa nằm lăn lộn dưới đất đã làm sẵn đồ ăn. Tụi nó chén sạch đống đồ ăn rồi lại coi phim. Phim kinh dị, cũng hay. Coi 1 lúc tự nhiên Pauline khóc khẽ. Pauline ôm nó thật chặt, nó cũng ôm lại vỗ về Pauline, nói: - Khóc cho đã đi, ko ai biết đâu. Chỉ có tao thôi. - Quân ơi …. Hix hix … - Pauline vừa khóc vừa nói gì đó ko rõ. - Mày khóc cho hết đi rồi nói, chả nghe được gì hết. Vậy là Pauline ko nói nữa mà chỉ khóc. Nó ôm Pauline thật lâu, Pauline cũng ôm nó khóc thật lâu. Khóc tới khi mệt quá, khóc ko nổi nữa thì Pauline buông nó ra để thở. Nó lấy khăn và nước cho Pauline. Khi mũi hết nghẹt và uống xong nước, Pauline bắt đầu kể chuyện: - Khốn nạn. Tao thật ko ngờ. Tao thương nó biết bao nhiêu. Cách đây mấy tuần tao qua nhà nó thì ko thấy nó, chỉ có 1 con nhỏ nào đó, xưng là bạn thân của nó mới từ Mỹ về, chưa có chỗ ở nên ở nhờ nhà nó. Tao cũng ko nghi gì. Nhưng sau đó nó lơ tao hẳn, rồi hồi nãy. Hồi nãy …. Tao thấy nó và nhỏ đó tay trong tay, kiss nhau ngay trên đường. Tao cũng sốc, nó thấy tao, chỉ kêu tao đi về đi rồi nói là nó ko thích tao nữa và đòi chia tay. Shit! - Uh, shit! – nó nói. - .. sao im luôn vậy mày? – Pauline hỏi – an ủi gì đi chứ. - An ủi gì bây giờ, mày suy sụp từ hồi nãy, giờ lấy lại tinh thần rồi thì còn gì để nói? – nó trả lời – anyway, đừng lo thằng đó nữa, tao nghĩ là nó sẽ cảm thấy hối lỗi nhanh thôi, và nhất định sẽ quay lại xin lỗi mày. - Mày xạo sao cho dễ nghe chút đi, tao ko có tâm trạng giỡn đâu. – Pauline nhăn nhó. - Đừng nhăn, tao nói thiệt mà. Tao có linh cảm vậy. Thôi, để tao chở mày về hen. - Oh, ok! Cũng trễ rồi, chắc ba mẹ tao đang tìm tao nãy giờ. - Ko có đâu, tao có gọi điện báo lúc mày ngủ rồi. Yên tâm, đợi tao thay đồ rồi chở mày về. - Tao tự đi được mà, hơn nữa mày chở tao về rồi xe tao để đây hả? - Uh, mai tao trả xe cho. Mày mà lái xe lúc này nguy hiểm. Khỏi nói nhiều nữa, tao chở. Nó chở Pauline về nhà rồi lại lăn ra ngủ, thật phê quá. Nó nhớ rồi, thằng này tên Tim Gaffan, nó biết nhà ở thằng này ở đâu. Ok, mai tính.
* *
*
Ngày hôm sau, khỉ thật, dạo này chả học hành gì cả. Hôm nay cũng vậy, nó nghỉ học. Nó nhét túi vài ngòi cháy tự động hôm trước Kathy đưa cho nó xài thử. Xài khá tốt, đây là 1 dạng điều khiển tự cháy từ xa, có hẹn giờ. Nó phóng xe tới trước 1 căn nhà ngoại ô 2 tầng, khá rộng và đẹp. Nó nhìn xung quanh, vắng vẻ chả có ai. Để coi, từ trung tâm thành phố mà chạy cấp tốc ra đây cũng phải tới 15’ là ít nhất. Nó lấy điện thoại gọi: “ Hello? Chú ơi, căn nhà ngoại ô số 23 phía Bắc thành phố đang bị cháy, chú lên liền nhà, anh họ của cháu còn kẹt trong đó. Da, cám ơn chú nhìêu.” Cúp máy nó hiên ngang bước vào nhà trong mà ko bị hệ thống báo động lên tiếng, nó quá quen căn nhà này. Vừa đi vừa canh đồng hồ, không quên nhét mấy ngòi nổ ở nơi cần thiết. Nó lên lầu 2, 1 thanh niên cỡ 28,29 tuổi đang ngồi coi TV. Thấy nó, lập tức nhảy dựng lên, lùi ra sau. Nó mất 3 phút để rủa xả tên này và mất 2 phút để xử tên này 1 trận. Mất 1 phút để lôi cái đống bị thịt lên ghế còn lại. Lửa bắt đầu nổi lên. Nó nói: - Hồi nãy tôi có đề nghị anh xin lỗi Pauline mà anh ko chịu thì thế này đây. Cãi tôi là thế đấy. Ah, để tôi nói cho nghe hen. Mất 6 phút 30 giây rồi. Khoảng 4 phút nữa thì lửa sẽ bắt đầu lan đến đây. Khoảng 5’ nữa thì cái còng này tự mở, và cỡ 4 phút sau thì lửa sẽ thiêu rụi căn nhà. Tức là từ lúc mở còng cho đến lúc nhà cháy, tôi cho anh thoát ra khỏi đây, ra được thì tốt, ko thì cũng tốt. Haaha. Mà lửa cũng khá lớn rồi đó nha, hít khói vui vẻ nhé. Bye. Nó cười thật tươi rồi bỏ đi. Lửa khá lớn, nhưng vẫn kịp để nó thoát khỏi căn nhà lành lặn và từ từ. Còn sớm mà, lo gì. Nó từ từ đi ra chỗ giấu xe, ngay trước mặt thôi. Đằng sau là một ngọn lửa đang âm ỉ chờ bùng lên. Gió tốt, tất cả đều theo dự tính, với sức gió này, lửa sẽ lên nhanh thôi. Ngôi nhà đàng sau vẫn cháy, còn nó thì ra ngồi trên xe, nghe nhạc. 4 phút sau, lửa thật sự bắt đầu liếm lên tầng trên căn nhà. 3 phút sau, xe cứu hoả tới, quá sớm. Chắc tại hôm nay ko kẹt xe. Nó cất máy nhạc và giấu xe, làm đầu tóc bù xù 1 chút. Vở kịch nhỏ của nó bắt đầu. Nó giả bộ hớt hơ hớt hải chạy ra chỗ xe cứu hoả vừa trờ tới. - Anh họ cháu còn ở trong, mấy chú làm ơn dập lửa cứu anh cháu. Làm ơn. – nó nói mà vẻ mặt như đang mếu, sắp khóc. Mọi người an ủi nó, quấn khăn cho nó và dập lửa. Chà, nhìn mấy người này làm việc nhiệt tình nó cũng có đôi chút áy náy. Chỉ chút xíu thôi, rồi hết. Có ngừơi còn định chạy vào trong nhà cứu Tim. Người đó còn nói: - Con bé có vẻ thương thằng anh lắm, để em vào xem thử. Lính cứu hoả! Họ thật dũng cảm và tốt bụng, nó sẽ ko để anh ta vào trong đâu. Vừa lúc người đó định vào trong thì Tim bước ra, mệt mỏi. Mọi người chạy lại đỡ hắn ra chỗ của nó và quấn khăn cho hắn. Người ta gọi xe cứu thương, hắn bị phỏng cũng ko nhẹ mấy. Thấy nó, hắn run cầm cập. Còn nó ôm chầm lấy Tim, nói lớn: - Anh ko sao, em xin lỗi, tại em ham chơi nghịch lửa mới làm anh bị phỏng, em xin lỗi. - …- Tim nhìn nó đầy sợ hãi, ko nói gì. Những người xung quanh đều an ủi nó là chỉ là sơ suất thôi, mọi chuyện ổn cả rồi. Và mọi người còn khuyên Tim tha lỗi cho nó nữa. Trong lúc mọi người đang lu bu với đống tro tàn kia thì nó nói: - Lần sau thì ko có phép lạ như vậy nữa đâu nhé, tôi chỉ cảnh cáo anh thôi. Anh có 2 tiếng để băng bó xong và tìm Pauline xin lỗi. Anh mà hé răng lời nào về vụ này, thì đừng hỏi sao ông trời sinh ra người ác như tôi. Nói rồi nó nói với mấy người lính cứu hoả rằng bố mẹ nó đón và nó bỏ đi. Cũng ko nhiều người quan tâm tới nó lắm, vì mọi người khá bận rộn. Nó phóng xe đi, ko quên chào Tim. 2 tiếng sau, Pauline gọi điện, giọng khá vui, nói là Tim đã đến xin lỗi và còn lạy lục nó tha thứ. Nó cười thầm, phải vậy chứ. - … và tao đã tha thứ. – Pauline nói tiếp.
|
|
|
Bạn bè |
|
Trang web của tôi |
|
Đường dẫn yêu thích |
|
Các bài viết trước |
|
Lưu trữ |
|
Lưu bút |
|
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về