 |
Thứ Ba, ngày 11 tháng 07, 2006 |
CHAPTER 24: MẸ VỀ
|
Nó đang tắm, cố tắm thật sạch cho hết mùi xăng và mùi sơn khi nãy. Có 1 điều mà chắc chắn nó phải hoàn thành trước khi chết, chỉ 1 điều thôi….. * * *
Anh nó đã đỡ. Nó cũng ko thăm anh nó thường xuyên lắm, vì cứ lên là nghe giảng đạo, hơi mệt. Dù sao thì anh nó vẫn sống, vậy là đủ. Anh nó đang có cảm tình với… e hèm … nói ra thì kỳ …. với 1 cô y tá trong bệnh viện. Nhìn hiền cực kỳ, dễ thương nữa. Mà coi bộ cô này cũng chịu ổng. 2 người cứ tíu tít với nhau suốt. Anh nó coi như xong. Quay lại vấn đề của nó và Phi Quang. Đã 4 tháng hơn kể từ khi nó gặp Phi Quang. Suốt 4 tháng ngày nào cũng có chuyện, lúc nào cũng lên máu. Mệt mỏi. Nó cũng bắt đầu chán gây sự và tuyên chiến. Buông xuôi, mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. Từ lúc gặp lại Faye tới giờ thì hoạt động nhóm điệp viên (đạo tặc đúng hơn) của nó được cải thiện khá nhiều, thêm nhân lực mà. Phi Quang thì thay đổi thái độ với nó khá nhiều, ko ghét và tẩy chay nó như trước, nó cũng hay ngồi ăn với hắn và đám bạn. Chắc hắn chán trò quậy phá rồi. Sắp Noel rồi. Còn 1 tuần nữa là đến Noel. Nó háo hức chờ đợi Noel, Noel tới là quà tới, phải chờ chứ. Đó là chuyện tuần sau, tuần này mẹ nó về. Lâu quá rồi, một năm hơn chứ ko ít. Tí nữa nó sẽ ra sân bay đón mẹ nó. Nó về sớm để chuẩn bị đi ra sân bay, hay thiệt, vậy mà Dan mời Phi Quang về nhà chứ. Làm khỉ gì mà 2 thằng này thân quá vậy? Nhiều lúc Dan còn trốn nó đi chơi với Phi Quang nữa chứ, anh em nghe ngọt xớt, thấy ghét. Kỳ này mẹ nó ko về 1 mình mà dắt theo 1 …chú bảnh trai và rất lịch sự. Ko những thế, còn vui tính nữa chứ, chả bù với bố nó. Mẹ giới thiệu đấy là bạn học cũ của mẹ tình cờ gặp trên máy bay.Ông này có vẻ thương nó lắm, lúc nào cũng mua quà cho nó và lo lắng cho mẹ nó. Ông này làm bác sĩ … khám nghiệm tử thi, hèn chi học chung với mẹ. Mẹ nó cũng làm gì đó dính tới xác chết, chả biết, nó cũng chả quan tâm. 2 người cũng thân thiết lắm, đi chơi hoài mà ko hề nói cho bố nó biết. Mẹ nó ở chung phòng với nó, mẹ nó đòi ở riếng cho đỡ phiền mà nó ko chịu. Mẹ nó thì ở đến hết tháng 12 là về lại Mỹ rồi, nên nó tranh thủ gần mẹ được lúc nào thì gần. Nó và mẹ nó đi chơi với nhau cũng nhiều, chả học hành gì, mẹ nó còn rủ nó cúp đi chơi mà. Thường là đi với chú đó, à, chú đó tên ….., tên gì ấy nhỉ, thôi kệ, chỉ là cái tên thôi mà. Mẹ nó kêu chú ấy bằng anh em ngọt xớt, trong khi bố nó chưa hề có diểm phúc đó. Nói chung là nó khoái ông bác sĩ đó. Đi chơi, đi tập skate, đi tập trống, đi đâu cũng dắt mẹ và ông đó theo. Khá thân thiết. Tình trạng nó cúp học đi chơi bị Phi Quang ngăn chặn. Tối hôm qua, Phi Quang đến nhà nó ngay lúc nó và mẹ nó chuẩn bị đi ăn tối. Dạo này Dan bị nó bỏ rơi. Thế là nó phải dẫn Phi Quang theo. Suốt 1 đoạn đường, mặt nó nhìn khó chịu ko thể tả, nhưng có vẻ như chẳng ai để ý làm chi. Vì mẹ nó và Phi Quang đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mẹ nó hỏi: - 2 đứa quen nhau hả? - LÀM GÌ CÓ! – nó nhảy dựng lên, còn Phi Quang chỉ bật cười. Nó bực - cười cái gì, nói gì đi chứ. - Nói gì bi giờ, cô nói rồi. – Phi Quang thở dài - mà quen nhau thì nhận chứ làm gì phải dấu? - HUH? – nó trợn mắt – ai quen biết gì với anh? Điên. - Thôi nào - mẹ nó lên tiếng – Phi Quang chọc con chút xíu thôi mà. - Mẹ bênh nữa? Toàn làm con lên máu ko ah. - Thôi – Phi Quang cắt ngang – sao mấy hôm nay cúp học? - Bộ anh đui sao ko thấy mẹ tui về? Cúp đi chơi. - Hay nhỉ, sắp có kỳ thi rồi đó. Noel sắp tới mà. - Vậy con đi học lại đi. - mẹ nó nói - Con muốn đi chơi với mẹ. – nó phụng phịu. - Thôi, bố mày mà biết là tao về bên kia còn lẹ hơn nữa đó. Nhắc tới bố nó, nó đành im. Nói chuyện một hồi thì mẹ nó có điện thoại kêu đi gấp. Bố nó gọi. Nhớ vợ quá vậy đó. Mẹ nó về nước mà đâu cho bố nó biết. Bố nó mới biết hồi sáng. Vậy là mẹ nó đi, còn lại nó với Phi Quang. Phi Quang hỏi: - Noel … có đi đâu ko? - Ko. Đi với ai, tụi bạn đi chơi với bồ hết rồi. Chắc mua phim về coi quá. - Sao ko đi coi phim? - Đi 1 mình chán. - ….Chán…. , đi với tui ko? - Hả? – nó hỏi lại. - Thì đi với tui và đám bạn. – Phi Quang đính chính. - Ko, nhìn mặt anh là bực mình rồi. - Vậy thôi. – Phi Quang cáu. Nó ko hiểu rằng Phi Quang đã dung hết can đảm của mình để nói ra câu rủ nó đi chơi. Nó chả nghĩ gì nhiều, chỉ biết là đó giờ nó ghét Phi Quang, Phi Quang cũng ko ưa nó thì đi chung làm chi. Còn Phi Quang thì sau khi về gọi điện thoại cho Dan nhờ giúp đỡ. Dan đồng ý ngay ko do dự, tốt thật. Chẳng biết Dan làm cách nào nhưng Dan thân với Chiêu Quân, chắc chắn là có cách.
Hôm nay là CN, nó đi chơi với bố nó, mẹ nó và chú kia. Chú kia chưa tới, chỉ có gia đình nó ngồi chờ, còn sớm mà. Nói chuyện chung với nhau 1 lúc thì nó quên bẵng sự có mặt của bố nó, hồn nhiên đề nghị: - Mẹ nè, chú kia dễ thương quá. Đẹp trai, lịch sự, thương mẹ, thương con, hay mẹ cưới chú kia đi. - Bậy bạ - mẹ nó giật thót khi nhìn sang bố nó - mẹ có bố rồi. - Xì, bố thì sao? – nó vẫn huyên thuyên ko hề để ý tới xung quanh - bố đâu có ở gần mẹ, đâu có thương con, nói chung chả có gì hết, 2 người ly dị cho khoẻ. - Im ngay! - bố nó đập bàn làm nó giật mình. – ai đời con cái xúi mẹ đi lấy người khác khi bố nó còn ở đây hả? - Ủa? – nó ngạc nhiên - bố ở đây hả? Con tưởng ko có, sorry, lâu quá ko đi chơi mà có bố nên quen. - Nói chung thì khép đề tài này lại đi - mẹ nó nói - mẹ còn yêu bố, bố còn yêu mẹ. - Nhưng mà chú kia thương con hơn bố. – nó cắt ngang. - Mày … - bố nó giận lắm rồi, nó biết 2 người còn yêu nhau lắm, lúc còn mẹ nó ở đây, 2 người còn trốn nó đi chơi nữa mà. Nó chọc giận bố nó quả là sai lầm, bố nó nói - chuyện căn nhà Rock của mày tới đâu rồi? Có bf chưa? Chưa thì tao san bằng chỗ đó. - Í – nó hết hồn, trả lời đại – có … có rồi. - Tốt, sáng 24/12 đưa lại đây coi mắt. - bố nó biết nó giở trò nên điềm nhiên nói. Nó ko cãi lại vì chú kia tới rồi, buổi đi chơi đó nó xin về sớm. Về nhà xin xỏ sự giúp đỡ từ lũ bạn. Cuối cùng thì cách duy nhất mà tụi bạn có thể giúp đỡ nó là … giả les. Mà vụ này thì đứa duy nhất giúp được là Angie. Chứ ai mà dám. Nhưng mà lúc đó thì ba nó gọi điện tới và nói trứơc là kế hoạch les của nó sẽ thất bại vì ba nó sao cũng ko chấp nhận, đã thế còn bồi thêm 1 câu là nếu bữa đó ko có ai thì ba nó sẽ cho nó đính hôn với 1 thằng nào đó mà ba nó chọn. Thế mới chết chứ. Giải pháp nó nghĩ ra được đó là nhờ 1 ai đó mà nó quen nhưng ba nó chưa hề thấy mặt bao giờ giả làm bạn trai nó. Sau 1 thời gian ba nó có hỏi lại thì cứ nói là chia tay rồi vì ko hợp. Giải pháp vừa được đưa ra, nó lập tức mặc đồ đi tìm người giúp đỡ. Kế hoạch này có vẻ khả thi nhất. Nhưng làm vụ này với Dan thì thất bại chắc. Đời nào ba nó tin nổi, nghĩ kỹ đi, ngủ cũng ngủ chung rồi, mà Dan lại có bạn gái. Mấy lần hiểu lầm với nó, chuyện này mà tới tai nhỏ đó là coi như Dan xong đời. Nó vớ lấy cái ván trượt và trượt thẳng lên trường. Chạy như bay vào phòng tập và hét lên: - Xin hỏi, anh Long có ở đây ko ạ? - Có anh Phi Quang thôi. – Long trả lời. - Anh còn giỡn nữa, em có chuyện cần anh giúp nè. Nó kéo Long ra 1 góc và kể đầu đuôi câu chuyện và mong là Long sẽ giúp đỡ. Nó phải nói thêm là Faye đã đồng ý cho Long yên tâm. Long cũng ngần ngại chút rồi đồng ý. Và hứa sẽ tới đúng giờ. Nó cám ơn Long rối rít và ko quên dặn Long ăn mặc đàng hoàng, ba nó khó tính lắm. Có lẽ nó dặn hơi thừa, Long chứ có phải Phi Quang đâu mà lo. Vậy là nó yên chí lo xong vụ ba nó, khoẻ re. Điều còn lại là Noel này nó lại tiếp tục ở 1 mình, đám bạn đứa nào cũng có bồ, ngay cả Candy còn có nữa mà. Đó là chưa kể, Faye, niềm hy vọng duy nhất của nó cũng đi chơi với Long rồi. Tức là nó vẫn đón Noel với mấy đĩa phim, và mấy chỗ tụ tập chơi điện tử. Kệ, cũng quen mà. Nó cũng nói với tụi kia nó ko sao.
* * *
Ngày Noel định mệnh cũng tới. Hôm nay là sáng thứ 7, tức là nó lại tiếp tục cúp học, nhưng kỳ này có sự cho phép của bố nó. Bây giờ là 10h sáng, nó dậy từ 8h để chuẩn bị cho xong những gì cần nói. Nó hẹn bố nó lúc 11h trưa để ăn trưa luôn. 10h30, nó đang ngồi trong nhà hàng với bố và mẹ nó. Lòng như lửa đốt, tự nhiên nó thấy bất an. 11h, chưa thấy Long đâu, bố nó bắt đầu nở 1 nụ cười mãn nguyện, nó xin phép đi gọi điện thoại. Nó gọi cho Long. Long bắt máy và trả lời 1 câu vô trách nhiệm vô cùng: - Ây da, anh xin lỗi, quên mất, anh đang có việc bận rồi. Em tìm người khác vậy nhé. Chào em. Cúp máy và ko để nó nói câu nào. Mô phật, lòng người quả khó lường. 11h15, bố nó sốt ruột và lấy điện thoại gọi thằng nào đó tới nói chuyện. Coi bộ, số phận nó đã được định đoạt. Phòng ăn là phòng VIP riêng nên ko ai trông thấy bộ dạng nó lúc này trừ bố mẹ nó. Nhìn thảm vô cùng. 10’ sau, có người bước vào thông báo rằng thằng đó đã tới. Bố nó mỉm cười ra hiệu cho tên đó bước vào. Nó đứng dậy theo bố mẹ nó để chào. Bước vào phòng là 1 dáng ngừơi quen thuộc. Nó trợn tròn mắt và lập tức khuỵu xuống khi thấy hắn. Phi Quang. Có lẽ kiếp trước nó làm tội gì nặng lắm mới ra nông nỗi này. Phi Quang nhếch mép cười với nó. Mẹ nó cũng đang cố ko cười. Gì thế này, mọi người hùa vào chọc quê nó chắc. Nó từ từ ngồi dậy đàng hoàng, lấy lại bình tĩnh và bắt đầu bữa ăn trưa. Nó bất chấp mọi thứ, giả điếc, ngồi ăn như bị chết đói. Bố nó nói: - Con gái gì vậy? Lo mà ăn uống đàng hoàng, người ta ko chịu bi giờ. - Mừng quá. Đừng chịu nghen. – nó vừa nhai vừa nói. - Hì, bác àh – Phi Quang mỉm cười - chắc bác tìm người khác, con người cao quý như cháu quả ko thể chấp nhận 1 cô bạn gái thô lỗ được, nhìn ko có tư cách gì cả. Câu này thì lọt được vô tai nó, nó đập bàn đứng dậy, cố nuố cho xong và uống 1 ngụm nước để khỏi mắc nghẹn rồi nói: - Anh cao quý hả? Ok, tui ko cao quý, cũng được, mà anh thì lấy quyền gì xỉa xói người khác chứ … - Nè, con gái cộc cằn quá, vậy là đồ bỏ đi rồi. – Phi Quang cắt ngang, vừa nói vừa đứng dậy đi ra cửa.
|
|
|
Bạn bè |
|
Trang web của tôi |
|
Đường dẫn yêu thích |
|
Các bài viết trước |
|
Lưu trữ |
|
Lưu bút |
|
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về