» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
   
 
 

FRIENDSHIP&LOVE-MY STORY BOUT MY IDEAL LIFE
Đây là truyện mình viết về ideal life,gồm 10 vol 30 chap-full. Mình không nói nó hay, nhưng nó khá thật, mình nghĩ thế :). Xem và cho ý kiến nhé.
 
 
 
Thứ Ba, ngày 11 tháng 07, 2006

CHAPTER 27: QUÁ KHỨ (tt)
Điểm Ngôi sao Blog: 0 (0 lượt)
| Bình chọn:
Năm nó 10 tuổi, tức là 7 năm về trước, nó và bố nó bắt đầu có bất hoà. Mẹ nó lúc đó cũng đứng về phe bố nó, ko hểiu vì sao. Bố mẹ nó có cách dạy con khá đặc biệt. Trừ thằng Huy, nó và anh nó đều chịu 1 nền giáo dục theo kiểu quân sự nghiêm khắc. Nó và anh nó đều từng bị bỏ vào chuồng sư tử, chỉ là sư tử già thôi, nhưng cũng là 1 mãnh thú. So với 1 đứa con nít 10 tuổi thì đó là 1 điều đáng sợ. Anh nó sống sót sau 1 tiếng đồng hồ trong chuồng sư tử nhờ vào khả năng đặc biệt về cảm nhận thú vật. Nó ko được như vậy, nó ko có được tâm hồn thánh thiện như anh nó hồi đó. Trong 1 tiếng đồng hồ trong chuồng sư tử, nó phải sử dụng tới khả năng leo trèo của nó. Nó có phản xạ nhạy nên tránh né được. Hồi đó, nó bước vào chuồng sư tử trong tâm trạng đầy sợ hãi càng làm cho con sư tử thích thú trong việc chớp con mồi. Nó vờn con sử tử trong 1 tiếng đồng hồ. 1 tiếng ko 1 giây nó chạm đất. Leo trèo trên mấy thanh sắt. Sau 1 tiếng, con sư tử mệt mỏi nằm phịch xuống  ngủ 1 giấc, nó liền bẻ khoá chạy ra. Nó từ nhỏ đã bộc lộ khả năng bẻ khóa. Từ đó trở đi, nó ko còn biết tới sợ là gì. Anh nó tự tin hơn sau bìa luyện tập đó. Nó ko được như vậy, suy nghĩ của nó bắt đầu sai lệch và huênh hoang cho mình là nhất.
Bố nó khá nghiêm khắc và gia giáo, nên ko chấp nhận được đứa con gái duy nhất trở nên như vậy. Mọi chuyện bắt đầu khi nó hoàn thành phi vụ đầu tiên, có 1 sơ sót nhỏ trong khi các bạn nó đều xuất sắc. Nó bị chỉ trích nặng nề và bị cho là vô dụng. Đó là điều nó ghét nhất. Vậy là nó quyết định chứng minh rằng nó ko hề vô dụng. Nó quyết định 1 việc hết sức sai lầm, ko thể cứu chữa. Đó là trở thành 1 sát thủ. Ko ai biết cả, trừ Dan. Dan ko đủ sức ngăn cản nó lúc đó nên nó mặc sức tung hoành. Nó có 1 sư phụ dạy kiếm đạo và các thứ khác. Đó là sư phụ chung của cả nhóm, nó giỏi đều các môn, nhưng đặc biệt nổi trội trong kiếm đạo và các môn phi tiêu. Sau sự kiện nó quyết định trở thành 1 sát thủ thì nó thay đổi hoàn toàn. Từ đó, ko 1 giọt nước mắt rớt ra từ nó bất kể điều gì, gương mặt của nó lạnh băng và đầy sát khí, ko còn vui vẻ như trước. Ấy thế mà nó chỉ mới 10 tuổi. Nhưng nó còn biết suy nghĩ ko giết người bậy bạ.
1 năm sau, trên tờ “007 tuần báo” bình chọn tứ đại sát thủ. Tất cả đều là biệt hiệu, trong đó có 1 tên Hắc Phong Long đứng thứ 4. Theo mọi người được biết người này chỉ giết chưa quá 7 người mà được đứng trong hàng ngũ tứ dại sát thủ. Lý do gì? HPL là 1 truyền thuyết, người ta bảo thế. Vũ khí là 1 cây kiếm Nhật loại nhỏ mà các samurai thường đeo hộ thân chứ ko phải là cây kiếm chính. Tất cả các tử thi tìm được đều để lại 1 chữ Hắc Phong Long được khắc sơ sài trên gương mặt nạn nhân. Các nạn nhân đều chết bằng 1 nhát kiếm sâu và mạnh. Hiện trường ko có dấu vết, ko ai biết được HPL là ai. 7 người bị giết đều là những người trước sau gì luật pháp cũng tử hình. Có vẻ như HPL đứng về phía công lý nhưng một số người ko đồng tình, cho rằng đó cũng chỉ là 1 hành động giết người hạ cấp. Thử so sánh 2 bài báo này:

 

“                  ÁN MẠNG TẠI ĐỒN CẢNH SÁT
Hôm qua, người ta tìm được xác của cảnh sát trưởng tại phòng làm việc. Chúng tôi chụp được hình của xác chết và phát hiện đây là 1 hành động không thể tha thứ khác của 1 trong tứ đại sát thủ. Hắc Phong Long. Với phương thức cũ, dễ dàng nhận ra thủ phạm là HPL. Được biết cảnh sát trưởng đã dính vào 6 vụ tham ô và giao lưu với các tổ chức tội phạm. Tuy vậy, đã có luật pháp xử lý không cần HPL phải làm chuyện trái đạo đức như vậy. Chúng tôi vẫn còn đang điều tra.”

 

“                  TRUYỀN THUYẾT TRỞ LẠI
Hôm qua, chúng ta lại được diện kiến truyền thuyết làm khiếp sợ bao người. Hắc Phong Long đã trở lại sau 2 tháng vắng bóng. Một lần nữa, HPL đã thay mặt công lý diệt trừ một tội ác khác. Cảnh sát trưởng đã bị giết ngay tại phòng làm việc. Được biết cảnh sát trưởng đã dính vào nhiều vụ tham ô và cấu kết với các tổ chức tội phạm……”

 

Chỉ cần đọc sơ thôi cũng đủ thấy 2 phe nổi lên từ khi HPL xuất hiện. Ko phải là 1 sát thủ khát máu nhưng HPL ko hề ngần ngại khi xuống tay và chưa 1 lần hối hận về những người mình đã giết. Tất cả 7 người đó đều đáng chết. Đúng vậy, nó chả phải hối hận gì cả.
-      Mày diệt tội ác bằng cách gây ra 1 tội ác khác hả? – Dan hỏi nó.
-      Tao ko quan tâm, ko phải chuyện của tao. – Nó quăng tờ báo xuống bàn bỏ đi.
Đó là thái độ của nó năm 11 tuổi sau khi giết 7 người. Dan đành nhắm mắt cho qua. Ko chỉ có thế, nó còn gia nhập tổ chức mafia Bò cạp vàng. Lúc ấy, Bò cạp vàng chỉ là 1 tổ chức mafia bình thường như bao tổ chức khác. Nhưng từ lúc nó gia nhập thì khác. Có 1 người cùng gia nhập với nó, tên là Phong Vũ, hơn nó 5 tuổi. Rất có tài và giỏi đều về mọi mặt. Đó là người đứng đầu trong tứ đại sát thủ, vũ khí sử dụng giống nó. Nó và Phong Vũ khá thân, vào tổ chức được 2 tuần thì nó và Phong Vũ lên kế hoạch soán ngôi thống lĩnh. Kế hoạch diễn ra chóng vánh, đơn giản và ko hề tốn công nhiều. Phong Vũ sẵn được thống lĩnh hiện tại rất cưng vì tài giỏi, nó thì ko ham hố mấy. Phong Vũ dễ dàng chiếm ngôi lên làm thống lũnh nhờ sự hộ công của nó. Tìm được 1 trợ thủ, nó lên làm phó thống lĩnh. Chỉ trong 1 tháng, kể cả người bình thường và thế giới ngầm đều run cầm cập khi nghe tới Bò cạp vàng. Tất cả đều do nó và Phong Vũ gầy dựng. Nhưng 1 tay nó tạo nên 1 tổ chức tội phạm buôn bán vũ khí và ma tuý nguy hiểm. Nó ở trong tổ chức được 3 tháng thì bỏ đi. Nó nhận ra sai lầm và từ bỏ nghề sát thủ. Nó đã chin chắn hơn từ sau …, phải rồi, từ sau cái chết của chị họ nó. Kể từ đó, Phong Vũ là kẻ thù đầu tiên của nó, kẻ thù giết chị nó. Sau đó, nó chuyển nhà, Phong Vũ cho người tìm kiếm đưa nó trở lại tổ chức. Sau bao nhiêu năm, giờ đây nó đã bị phát hiện.

 

 

                   *                                     *
                                      *

 

 

Nó có quá nhiều vấn đề cần quan tâm nên chuyện của Phi Quang ko nằm chỗ nào trong đầu nó cả. Nó nói với Phi Quang như thế và nói hắn:
-      Rảnh thì chờ.
Nói cứ như hẹn đi chơi chứ ko phải là trả lời vấn đề gì, nó ko muốn quan trọng hoá vấn đề này. Phi Quang  dạo này thân và đàng hoàng với nó hơn. Nhưng lúc nào cũng gây lộn với nó, chỉ là ko gay gắt và nặng nề như hồi xưa. Nực cười, hắn thích nó mà lên mặt chảnh ớn luôn. Ra lệnh, thói quen ra lệnh vẫn còn. Nó chả quan tâm. Phi Quang nói thích nó mà nhiều khi nó ko biết có thật vậy ko nữa, chả quan tâm gì tới nó cả, nó bị gì hắn cũng nói với bạn hắn:
-      Mắc gì tới tao đâu nè. Có chút xíu ah, nhỏ đó ko nói gì thôi tụi bây nhiều chuyện làm chi. Ủa? thích là phải quan tâm hả?
Hắn nói vậy thì bó tay. Nó cũng chả cần.

 

Hôm nay có người mời nó đi uống nước, ko biết ai, chỉ để thư trong tủ đồ của nó. Nó đi. Tới nơi nó ngồi đại chỗ nào ó, nó nghĩ ai hẹn gnười đó tự tìm. 2 phút sau, lúc nó đang mơ màng nhìn ra ngoài thì 1 người ngồi xuống trước mặt nó. Nó chưa quay qua nhìn nhưng có 1 dòng điện chay ngang người nó, nó cảm thấy song lưng lạnh lạnh khi nghe giọng nói:
-      Nhớ em quá!
Nó cố giữ bình tĩnh quay qua cười với Phong Vũ. Hắn đã cao và đẹp trai hơn hồi xưa. Nó ko nói gì, chỉ 1 mình Phong Vũ nói:
-      Em lớn ghê, lâu quá ko gặp. Sao lạnh lung vậy? Em quay lại tổ chức nhé, từ ngày em bỏ đi, anh chới với hẳn. 1 mình lo ko xuể, ghế phó thống lĩnh vẫn còn đó cho em.
-      Anh giỏi lắm mà, Bò cạp vàng vẫn đứng đầu chứ có xuống hạng đâu. – nó cười khẩy.
-      Anh cố hết sức để mai mốt em về ko cực nhiều. Về nhé, tổ chức cần em. Anh cũng cần em nữa.
-      Nói chuyện nghe gớm quá đi. Tôi đã cố kiềm ko giết anh, bi h anh xuất hiện trước mặt tôi là ý gì.
-      Anh nói thiệt anh nhớ em nhiều mà. Nhắc mới nhớ, mộ chị em mấy năm nay anh thấy năm nào em cũng dọn dẹp sạch sẽ nhỉ.
-      Mấy năm nay?? Mấy năm nay anh theo dõi tôi hả?
-      Ây da, lỡ miệng. Thật ra, anh biết em ở đây được 1 năm rồi. Nhưng năm nay có Đại hội ko thể thiếu phó thống lĩnh. Hơn nữa, tổ chức thật sự cần em.
-      Cần con khỉ. Anh xéo đi cho tôi nhờ. – nó đứng lên.
-      Đừng nóng, nếu em ko chịu thì anh dung biện pháp mạnh đó.
-      Làm gì chứ? Tôi sợ anh chắc, cho là anh có giỏi kiếm hơn tôi, thì nhất định sẽ có 1 ngày tôi giết anh. Chắc chắn.
-      Anh cũng mong có ngày đó. Nói chung chắc em cũng ko muốn ai chết thêm nhỉ.
-      Anh …., đợii đó. Anh sẽ chết, và sẽ chết dưới tay của Hắc Phong Long này.
-      Ủa? Em nói HPL chết rồi mà.
-      Phải, tôi khai tử nó. Tôi cũng có khả năng cho nó sống lại.
Nói rồi nó quay ngoắt đi, bỏ lại Phong Vũ nhìn theo, ung dung rút điếu thuốc ra hút.
Nó bắt đầu hơi lo. Phong Vũ là một người nguy hiểm đáng sợ. Hắn nói là làm, hắn là 1 kẻ khát máu khủng khiếp. Nó sợ bạn nó sẽ gặp vấn đề. Nó đi nửa đường thì gặp Phi Quang, nó vẫy tay chào. Phi Quang cũng vậy, sau đó nó và Phi Quang cùng nó tới 1 nơi. Thật ra là Phi Quang đi theo nó, chứ hắn cũng chả biết chuyện gì đang xảy ra.
Nó dừng xe ở 1 ngôi nhà gần khu nó ở. Ngôi nhà rộng rãi và khá cổ kính. Nó nhìn thật lâu và quyết định bấm chuông. Một người đàn ông lớn hơn bố nó chùng 10 tuổi ra mở cửa. Ông ấy vừa thấy nó liền tròn xoe mắt. 
-      Phi Quang? – ông ấy hét lên. - trời sư phụ nhớ mày quá trời.
-      ……? - tới lượt nó tròn xoe mắt – sư phụ biết tên này?
-      Đại sư huynh của mày đó.
-      HUH? Lại còn thế nữa. Sao tui ko thoát anh được vậy? – nó nhăn nhó.
Phi Quang nhún vai rồi ôm chầm lấy sư phụ nó, cũng là sư phụ hắn. Vậy ra tụi nó là đồng môn. Phức tạp quá!!! Nhưng Phi Quang ko học về kiếm đạo mà học về côn (gần giống nó, nó cũng khoái cái này) và súng. Nó đã lâu ko gặp sư phụ. Nó là học trò cưng nhất của sư phụ mà. Lúc nói vào đề tài chính vì sao nó tới đây thì ko khí bắt đầu căng thẳng.
-      Sư phụ, dạy con chiêu cuối đi.
-      Ko.
-      Lý do?
-      Chưa đủ chin chắn, chưa đủ hoàn hảo.
-      Lại còn thế nữa. Chưa chin chắn gì. Con mà chưa chin chắn sao?
-      Mày có 1 khuyết điểm quá lớn.
-      Gì?? – nó noi với sư phụ nó mà cứ như nc với bạn vậy.
-      Tự nghĩ, hơn nữa mày chưa đủ trình độ. Về đi. Tao ko phục vụ cho những suy nghĩ cực đoan của mày khi học chiêu mới.
-      Cực đoan?
-      Trả thù chứ gì?
-      Ko phải mà.
-      KO là KO, khỏi nhiều lời. Biến.
Vậy là nó bị đạp ra khỏi nhà ko thương tiếc, trong khi Phi Quang vẫn ngồi đó uống trà. Nó quỳ xuống ngay trước cửa nhà nói:
-      Khi nào sư phụ dạy thì con đi.
-      Vậy mày quỳ đó cả đời đi.
Tuy là sư phụ nó cưng nó nhất nhưng vẫn rất nghiêm khắc. Sư phụ sập cửa ko hề quay đầu lại. Nó quỳ đó ko hề nhúc nhích, mắt nhìn đam đăm vào cánh cửa. Trời bây giờ đã sẩm tối, điện thoại nó reo, nó cũng ko bắt máy. Nghe tiếng chuông thì nó biết chắc chắn là Dan gọi. Quả nhiên, 10’ sau, nó nghe tiếng gạt chống xe, Dan tới. Nó ko trả lời bất cứ cấu hỏi gì của Dan, để mặc Dan vào trong nhà.
Bây giờ là 12h khuya, nó vẫn quỳ đó, ko nhúc nhích. Không gian xung quanh yên ắng, mọi ngừơi đều ngủ cả. Có 1 phòng dành cho khách trong nhà sư phụ còn sáng, nó cảm nhận được điều đó. Nó cũng cảm nhận được có người đang nhìn nó. Một giọt nước rơi xuống mặt nó. Hai giọt. Rồi một trận mưa ập đến, nó cũng ko buồn di chuyển. Nó quỳ đó, toàn thân lạnh buốt. Cô đơn và mệt mỏi, Dan cũng như Phi Quang, ko ai bước ra thăm nó. Nhưng 2 chân nó vẫn ko run rẩy, vẫn vững chắc và kiên trì. Nó cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương. Mưa bớt rơi, gió bắt đầu thổi mạnh. Cứ như thế suốt đêm, nó ko đứng lên hay vuốt tóc. Ko làm bất cứ động tác gì ngoài quỳ bất động.

 

HacPhongLong >> 03:26 PM 2 góp ý

2 Góp ý:

Vào lúc 12:36 PM | Thứ Tư, ngày 12 tháng 07, 2006, HacPhongLong

greatemilycoi đi, nói trc mất hay cưng à :P

Vào lúc 12:01 AM | Thứ Tư, ngày 12 tháng 07, 2006, ku con

sis ơi, đọc hết rùi, có phải Phong Vũ giết Dan ko sis :| ui sis post tiếp đi sis ơi ^:)^

Gởi góp ý mới

<< Trở về

Blog greatemily
shinigami_hitokiri shinigami_hitokiri
(đã offline)
greatemily

Tên:
HacPhongLong
Nơi cư ngụ:
HCM, Vietnam

Số điểm của Blog này là 0 (số lần vote: 0)

Xem thông tin cá nhân
Danh sách bạn bè (1 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu

Bạn bè
simplesoul

Trang web của tôi

    Đường dẫn yêu thích

      Các bài viết trước

      Lưu trữ

      Lưu bút

       
       
      Powered by Ngoisaoblog.com