Khoảnh Khắc Giữa Tinh Mơ
Điểm Ngôi sao Blog: 6 (1 lượt) |
|
Chủ Nhật, ngày 04 tháng 02, 2007
Mỗi ngày trời một lạnh hơn , tinh mơ muốn được vùi mình mãi trong đống trăn ấm. Thức dậy thấy nhớ, thương, yêu và muốn gần bên Người Ấy để được cảm nhận sự dịu dàng của cảm xúc! Thời tiết rét đậm hơn, tớ thấy lòng yêu nhiều hơn. Như thể lạnh cũng giống như một thứ kích thích sự xích lại gần nhau.
Có vẻ như tớ thấy mình giống hệt một cô bé con. Cô bé ngơ ngác trước bao điều hằng ngày và trước mắt. Có những điều giống hệt như trong một giấc mơ bước ra, cũng có những điều cứ như đội từ dưới Địa Ngục lên vậy. Đượm mùi Đời? Nhưng ko phải là cổ tích. Tớ biết.
Tớ cứ nhìn trân trân chiếc điện thoại. Hơn lúc nào hết tớ mong chờ một cuộc gọi đến hay một tin nhắn lửng lơ. Nhưng tớ lại ko thích mình nhắn trước. Có ý nghĩ rằng tớ tạm thời bị bỏ quên. Có những cái ko mấy quan trọng nhưng ko thể bỏ mặc, vẫn đáng làm hơn là ngồi và tỏ ra nhớ tớ. Ừh đấy, tớ cũng biết điều mà, chả trách.
Mấy bữa nay thấy lòng phấp phỏng. Mà ko biết đang chờ đợi hay lo lắng điều gì. Chỉ là cảm giác. Cảm nhận. Nỗi đau qua rồi. Nỗi buồn lướt đi nhẹ nhàng. Niềm vui vẫn quanh quất. Hạnh phúc ngọt ngào còn đó. Chẳng phải cớ vì sao. Cái cảm giác của tinh mơ giống như người ta đi câu và bất chợt le lói sự hân hoan hay hi vọng điều gì cũng giống như người ta vừa bắt được con cá lớn. Quá đỗi đơn giản. Tớ cứ loay hoay mãi để tự trả lời hai tiếng "là gì?". Vui, và thế là hạnh phúc, như thể sự bình an vậy. Hay là sự phấn chấn, hí hửng. Cũng phải. Thế thôi.
Cả ngày hôm qua nghiền ngẫm hết cuốn tiểu thuyết "Người Và Xe Chạy Dưới Ánh Trăng" của Hồ Anhh Thái mà tớ mượn được của anh Phương MU. Tớ mơ hồ như mình đang lẫn giữa những thập niên. Lòng nhân đạo của con người khi đó giàu hơn bây giờ? Mỗi hoàn cảnh và số phận tạo nên những mảnh đời. Đôi khi......Mà ai biết trước. Tớ thì sao nhỉ. Tớ muốn mọi người ai cũng yêu thương nhau. Tớ yêu con người. Cũng chẳng lạ. Tớ đâu có độc ác.
Tớ mon men đến ngồi bên mẹ. Mùi bánh phả ra thơm phức. Bàn tay mẹ thật khéo. Tớ thấy mẹ giống hệt như chiếc bếp lò kia. Ấm!!! Tớ rất thích mình gục đầu vào vai mẹ, vòng hai tay lắc lư như chú bé vòi quà. Thủ thỉ những điều ko đầu ko cuối, chuyện trò lôm côm ko ra cấu trúc câu. Nhưng mờ mẹ tớ rất tình cảm, thích lắng nghe. Còn tớ, bất ngờ quá khi nhận ra rằng tớ đang tự hào vì mọi thứ. Lại chợt nhớ đến một con sáo có linh hồn biết gọi hai tiếng: "Mẹ ơi!". Tớ sẽ còn mãi yêu cái khoảnh khắc bình dị này. Những gì sẽ qua sẽ ko thể có lại được, nhưng vẫn còn đó trong tâm hồn.
1 góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ