Ngày Em Trở Lại
Điểm Ngôi sao Blog: 24 (4 lượt) |
|
Thứ Năm, ngày 20 tháng 12, 2007
Ngẫu nhiên mà thấy buồn, rất nhẹ, cứ len lỏi dần vào tim, thấm đẫm tâm trí em bằng một dấu cảm thán lạnh lùng! Em thấy mình thất lạc, đem con bỏ chợ giữa vắng tanh trời chiều. Bặt tin yêu!
Sau tất cả những chìm nổi bấy lâu, em đeo đuổi điều gì cũng không biết nữa, chỉ thấy em cứ lao đi, dù lòng có nặng trĩu, mệt mỏi vì quá nhiều điều phải nghĩ suy. Rồi thời gian ngoảnh mặt, mọi thứ phôi pha, tất cả lùi lại nhường chỗ cho dư âm. Em bận bịu, nổi trôi mà không lần nào ngoái lại, để đến hôm nay, khi tất cả trở nên nhạt nhẽo quá, hiện tại nhàu nhĩ như tờ giấy bị vo tròn nằm chỏng chơ trong sâu thẳm, thở dài!
Nhiều người nói rất tiếc cho cô bé của ngày xưa, hiền dịu và đoan trang, cô bé ấy có những dòng viết rất hay và nhiều tình cảm. Khác với bây giờ, cuộc sống thay đổi khiến con người cũng dễ đổi thay, em không đánh mất mình mà sao thấy xa lạ, ngơ ngác giữa những thân quen đã thành cũ kỹ. Quá khứ quay phắt lại, em thấy buồn thấy tiếc cho em! Muốn được trở lại là chính mình, đỏng đảnh như tiếng mưa rơi bên thềm nhà một sớm lạ. Trong veo, buồn dịu hiền!
Một lần anh nhìn em rất lâu rồi hỏi:
“Em có còn cảm xúc gì trước màu tím nữa không?”.
Em đã chẳng biết phải trả lời thế nào, có lúc em tưởng như mình không còn biết yêu điều gì cả, tâm hồn cứ xơ cứng và trống hoác ra như túp lều hoang, quên lãng! Anh từng ví em giống như sắc bèo tây, tím thuỷ chung, tím son sắc và tím đến dại khờ. Em vẫn còn ngốc dại như xưa, vẫn yêu lắm khoảng trời tím ngắt, như màu mắt ai nhìn em bao dung, rộng rãi, như khoảng lặng im bặt giữa những ồn ào, có dòng chữ và nụ cười hiện lên. Là cả bầu trời cũng dịu dàng lắm, đẹp mê lòng dưới sắc nước lung linh.
Em đi qua nơi ấy, bóng chiều đổ dài hun hút đến bình thản mà nghe nhoi nhói tận trong tim. Có một thoáng vụt qua em thấy mình lịm đi và vụt tắt, chiếc bóng ấy đã có lúc như không hồn, cứ hoài mải miết đùa giỡn với ảo ảnh, cứ ngày một đổi khác và hư hao đi. Em cũng hư hao như thế! Rồi lại hẫng hụt trước phút bàng hoàng tiếc nuối lặng thinh! Rất nhiều điều em mong được cảm thông, như vạt cỏ cần cơn mưa dưới nắng, giữ cho hy vọng không bị cuốn theo dòng xoáy, những điều ước theo nhau vỡ oà trên phập phồng ngực thở. Tự hỏi mình đã mệt mỏi chưa em?!
Em muốn tìm lại em, trong lặng lẽ ấy vẫn rạng rỡ và hồn nhiên. Đã thôi khóc lâu rồi, nên sẽ cất vào lòng những cồn cào tham vọng, những nham nhở và gấp khúc chưa kịp nối liền, sẽ tô vẽ lại những tì vết xước xác vắt ngang cảm xúc một cách chồng chéo và bừa bộn, sẽ gạt qua những gì tồi tệ nhất. Còn vương lại chút cũ mèm để thấy mình không xa lạ, thêm chút nữa ngọt ngào là có thể cười bình yên!
3 góp ý:
http://www.thuthuatblog.com/2007/12/hy-bnh-chn-cho-blog-chng-ti-ti-blog-vit.html
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ