Giọt Nắng Cuối Mùa
Điểm Ngôi sao Blog: 18 (3 lượt) |
|
Thứ Tư, ngày 19 tháng 09, 2007
Trong cái gay gắt khe khẽ của nắng Thu, giọng bạn mềm như cây cỏ, âm vang buồn: "T thấy cuộc sống của T bây giờ giống cánh đồng bỏ hoang quá!". Chỉ vậy thôi, mà tôi hiểu hết. Hiểu chứ, chúng mình đã có gần 5 năm là bạn thân rồi cơ mà, không hiểu sao được cho những cố gắng của bạn, cho ước mơ phải chôn kín, cho hoài bão chỉ kịp bùng lên là bị dập tắt, cho một mối tình dang dở vì sự trẻ dại bồng bột, cho những cố gắng của tuổi thanh xuân nhiều khi chỉ đem lại thất vọng não nề, cho những tháng ngày ủ dột mà giai điệu của nó chỉ là những cung trầm, cho những xót xa trước bước đi không phẳng lặng, cho nụ cười khô héo và mất nét hồn nhiên...Hiểu lắm! Cũng vì một tình yêu non dại, vì những con tim yếu đuối không chứa đựng nổi lòng vị tha mà nhóm chúng mình tan bầy xẻ nghé. Tôi đứng giữa, mơ hồ bởi những đoạn tuyệt cách li, không thể nào nối lại được những gì đã mất giữa các bạn. Phải, trong tình yêu các bạn đều có lý, ai cũng có lý lẽ riêng của mình. Và các bạn cứ tự làm cho mình phải đau, để đến một lúc nào đó kiệt sức các bạn phải khóc, tôi cay đắng trước lời an ủi không mang lại sự ấm áp cho tâm hồn bạn.
Chọn hướng đi nào cho cuộc đời mình là quyền hạn của bạn, nhưng bạn cũng đừng nên thu mình lại thế. Bạn vẫn còn trẻ, một tương lai dài ở phía trước, nơi ấy buồn và chứa đựng đầy nỗi cô đơn, phố núi chỉ xua đi tuổi thanh xuân của bạn bằng những ngày nắng gay gắt với cơn mưa chiều muộn, cái điệp khúc đã sờn cả tiềm thức, sao bạn không thử một lần từ bỏ, chẳng phải bạn mong muốn nhiều hơn thế đó sao? Và tôi nghe thấy tiếng bạn thở dài, không biết bạn có khóc không? Tôi ước gì mình đang ngồi bên bạn chứ không phải là chiếc điện thoại vô hình. Tôi biết bạn đang buồn nhiều lắm, bạn quên hết những điều tôi đã nói, bạn chẳng nghị lực được như lời bạn hứa với tôi. Để niềm tin tôi đau đáu bao lâu trở nên nghi hoặc, tôi thấy hạnh phúc của bạn bấp bênh.
Rồi bạn cười, nhưng tiếng cười của bạn khác ngày xưa, kể cả những ngày hè cuối cùng, khi những giọt nắng cuối mùa rớt lại, tôi với bạn chào nhau, bạn vẫn còn cười trong hơn bây giờ. 20 tuổi, tôi gửi gắm yêu thương tới bạn, để chắp cánh cho hy vọng bạn bỏ lỡ dở lưng chừng. Bạn sẽ phải bỏ qua hết, cho Phương, cho Nam, cho một mối tình tay ba lầm lỡ. Bạn không thể sống với quá khứ nham nhở mãi được, khi mà hai người kia nay vẫn chưa tìm được hạnh phúc. Vậy bạn nghĩ lỗi do ai? Do cái tôi quá lớn giữa ba người, do những hiểu lầm và sự tham lam đầy ác ý, do sự cố chấp mà tụi tôi có cố hàn gắn mãi vẫn không lành. Ngã ba đường, là nơi đông nhất, nhưng cũng là nơi lạ lùng nhất, người ta chỉ đi qua chứ có ai đứng lại đó làm gì? Vậy sao bạn không đi tiếp, những bước chân đã thôi không còn hụt hẫng, sự cô đơn của bạn chính là cánh đồng hoang. Ở sâu trong trái tim mình, bạn hãy để cho nó được bình yên. Tôi chờ bạn, phía có nắng chưa kịp phai màu, nỗi đau sẽ nhạt....Chao ôi, sao tôi lại thèm nghe lại tiếng cười khi xưa của bạn quá! Tôi yêu bạn, dù cuộc sống có thế nào thì tôi vẫn mãi mãi yêu các bạn rất nhiều!
HLG
2 góp ý:
woa , blog nhà này có giao diện nổi bật thật ...Tui ấn tựong nhất là cái tên của bạn " Hà Lan ". cái tên này tui đã đặt cho nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của tui dấy...^_^
chào bạn
mình là kaisan rất vui đc làm wen với bạn
bạn viết bài hay lắm
mình cớ cái blog này nếu bạn rãnh thì ghé thăm nha
http://my.opera.com/kaisank/blog/
hoạchttp://ngoisaoblog.com/kaisan
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ