Hè qua....thầm lặng...trôi đi....nghiêng mình trong vết úa thời gian!
Đó là khi em vô tâm nhất vì chỉ biết nghĩ đến mùa Thu với thật nhiều cung bậc, em đánh rơi mùa Hè của tuổi 20 trong sự lơ đễnh tuổi mình. Em tuyệt tình là thế, như thể là cả thế gian chỉ có mình em mới biết yêu mùa Thu vậy, như thể là mùa Thu chỉ là của riêng mình em thôi. Thế rồi em giận hờn vu vơ vì ai cũng nhận mùa Thu về cho riêng mình hết, em dùng dằng với những ý niệm đi cùng với thời gian, em vớt gió heo may thả thong dong trên đường phố, mùa Thu vẫn không thể của riêng mình...
Hôm nay trên đường em bỗng bắt gặp ánh nắng thân quen, hắt lên em bằng những giọt nhỏ lung linh vàng, tựa hồ như có tiếng ve da diết ở bên tai, tiếng cuộc đời níu lại, gọi trong miên man ngày xa lắc. Nơi có tuổi học trò hồn nhiên, nhành hoa phượng bừng lên rồi vụt tắt, nhưng cháy mãi trong lòng em, thời áo trắng và hoa. Bóng hình ấy bất chợt ùa về thấp thoáng trong cũ kỹ tháng năm. Một chút xao xuyến tuổi mới lớn trỗi dậy, nhoi nhói ở trong tim. Cứ tưởng mình lớn rồi là chai sạn hết, thế mà...
Tình yêu của tuổi học trò ngây thơ và trong sáng, đẹp hệt như một giấc mơ vụng về vậy. Chẳng biết đấy có phải là yêu không khi chưa từng một lần nắm tay bên nhau để cảm nhận về hơi ấm. Ngày xưa ấy em kiêu ngạo, cố chấp để chối bỏ ánh nhìn kia. Ngày xưa ấy em được nhiều bạn trai theo đuổi, em sợ bạn không xứng đáng với mình...Thật khờ khạo với những ý nghĩ đắn đo toan tính, để hình bóng bạn cứ len lỏi trong em mỗi đêm bên chồng sách vở, để trong những giấc mơ em thấy ánh mắt bạn chan chứa tình, để em trở nên đa đoan hơn ở tuổi bỡ ngỡ, để suốt những năm học trò mình chẳng dám thổ lộ cùng nhau. Để em vẫn cứ được mệnh danh là nữ hoàng sắt đá. Em chẳng đổ gục trước một người nào, chỉ bởi hình bóng bạn cứ ở mãi trong tim em! Để em và bạn vẫn hoài là hai con người xa lạ, bạn một lớp, em một lớp, thời gian trôi. Tình thấm, lạc lõng trong lòng bằng những ưu tư nhẹ nhàng nhất. Tuổi hoa!
Thế rồi bạn chuyển vào Nam, em gắn bó đời mình nơi đất Bắc. Những ngày ôn thi cuối cấp trôi nhanh, mùa Hạ, phượng nở bừng sáng cả tuổi trăng, em và bạn đốt cháy nhau bằng nụ cười ngờ nghệch, mình có khờ quá không?! Em vẫn biết mình bạo dạn lắm, nhưng em không thích phải hai đứa cùng nói ra, vì em biết em và bạn hiểu:
"Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng o không nói
Hay nói ra sợ dễ giun cười
Sợ phố ghen lá đổ mưa rơi
Sợ chân bước sai hồi tim đập"
(st)
...Và em yêu thơ từ tuổi ấy, em chìm đắm trong những cảm xúc bềnh bồng tựa chỉ như gió. Mùa Hạ vụt qua, xa lắc xa lơ như cánh chim bay ngang bầu trời về miền mới. Tuổi học trò khép lại, ký ức đẹp dịu dàng, êm ái như như lời ru của mẹ. Không còn những tiếng trống vào tiết vội vã kéo theo chân em lỉnh kỉnh những nỗi giận hờn vu vơ, lướt qua trao cho nhau. Nhớ..nhớ nhiều nhưng em chưa bao giờ học cách để quên, chẳng phải cái quên để phai nhòa dấu vết yêu thương mà là quên để khắc vào tim. Và trưa, em bắt gặp lại mùa Hè của ký ức vội, những khoảnh khắc cuối cùng sau nhiều năm học trò vụng về cất dấu nụ cười ánh mắt kia vào tim. Một chút xao xuyến len lỏi qua, em thấy như mình bé lại. Bạn giờ như mây xa nơi cuối trời viễn xứ...
2 góp ý:
em đã cho tôi cái cảm xúc êm ái thương yêu một thuở học trò .cảm ơn em lắm
Đọc entry này tự nhiên "ngứa nghề" muốn vẻ 1 bức tranh tuổi học trò hồn nhiên với những kỷ niệm thật dễ thương và tình cảm trong trắng, mây bay quá.
Bài viết nhiều cảm xúc. Hay lắm bạn à.
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ