» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
Linh tinh
jin03
Tên: Ju03                Nơi cư ngụ: Ha Noi, Vietnam
Xem thông tin cá nhân Danh sách bạn bè (12 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn                 Thông báo bài xấu
Số điểm của Blog này là 56 (số lần vote: 10)
Lưu bút

Trang web của tôi
Chương 4
Chương 3 (tiếp)
Chương 3
Chương 2
Triết lý của một thằng dở hơi

Bạn bè
crimsonmai
jryimi
crazytrain
tocmay
nhanhcoxanh
meohydethuong
tranhanam
thuycute
tuvanhoa
nguyengia

Các bài viết trước
Chương 5
Chương 4
Chương 3 (tiếp)
Chương 3
Chương 2
Triết lý của một thằng dở hơi

Lưu trữ
01/01/2007 - 31/01/2007
01/02/2007 - 28/02/2007

Thứ Tư, ngày 24 tháng 01, 2007
Chương 3
Điểm Ngôi sao Blog: 12 (2 lượt)
| Bình chọn:

... phần 1...

 -Anh ơi, cho em đi nhờ xe một đoạn được ko?
Hắn dừng xe lại.
-Chị định đi đến đoạn nào ạ?
-Ko, anh cứ đi đi, đến đoạn nào anh rẽ thì em xuống.
Hắn im lặng. Nói gì bây giờ? Hắn ko nói, nhưng cái xe đạp cà tàng của hắn thì biết nói. Đã một tuần nay hắn đã bơm xe đâu? Ngại. Cái xe đạp khốn khổ của hắn vốn dĩ đã èo uột ngay cả khi chỉ có hắn ở trên, nói gì đến chuyện thêm một người nữa ? Chị -gọi là chị cho chắc -chắc cũng cảm thấy như vậy. Nhưng biết làm thế nào bây giờ?
- Chị định đi về đâu?
- Em về Trung Hoà anh ạ.
-Trung Hoà ở đâu hả chị?
- Ở gần Cầu Giấy ý, nhưng em chỉ đi nhờ anh một đoạn thôi, đến đoạn nào anh rẽ thì em xuống. Anh xuống đoạn nào ạ?
- Nhà em cách đây có mấy trăm m thôi. Hay là để em đèo chị đến đó luôn.
- Thôi, phiền anh quá, ko cần đâu ạ, đoạn nữa em xuống cũng được...
- Cái xe lốp non lắm, hay để em về nhà lấy xe máy đưa chị đến đó.
- Dạ thôi, ko cần đâu.
...Im lặng...
- Hay chị đi xe buýt vậy. Đi đến cầu giấy hình như có tuyến 26 ngay gần đây. Em chở chị đến trạm xe buýt nhé.
- Thôi anh ạ. Em ở quê lên, vừa mất cái xe đạp xong, chán quá chẳng muốn đi xe buýt nữa.
Hắn biết nói gì bây giờ đây. Hắn cũng từng mất xe, cũng nếm qua cái cảm giác ấy. Hoang mang, chán chường, giận mình, tức thằng ăn cắp,...đủ cả. Bây giờ hắn muốn an ủi lắm, nhưng ko biết làm thế nào.
- Sao chị cứ gọi em là anh thế, trông em già thế à?
- Anh học trường nào?
- Em học năm thứ 5 BK, chị đừng gọi em là anh nữa.
"Đã thương thì thương cho chót, đã vót thì vót cho nhọn". Nghĩ đến câu đấy, hắn lại thấy buồn cười. Ừ thì mình giúp người ta, có mất gì đâu.
Đến đoạn rẽ vào ngõ nhà mình, hắn dừng xe.
- Chị chờ em một lát nhé. Em vào nhà lấy xe máy đèo chị đến đó luôn. Chị cố chờ 5 '' nhé, đừng đi đâu đấy.
Xem chừng đối phương đã ra chiều đồng ý, hắn phóng xe về nhà. May quá, mẹ hắn có nhà. Mượn được con xe, nhưng mẹ hắn dặn 7 h 15 phải đi đón con em. Cũng được.Hắn lao vù ra ngõ. Tất cả mọi việc xảy ra chưa đến 3 ''. Trong lòng hắn bỗng thấy vui vui...
...Hắn cảm thấy mình bị cho leo cây. Hắn đã lượn được 3 , 4 vòng rồi mà chưa thấy chị kia đâu. Rõ ràng đã hẹn ở đây rồi mà. Chẳng lẽ 5 '' mà ko chờ được à? Hắn đã đi suốt con đường, chăm chăm nhìn vào từng người đi bộ, thậm chí đi xe đạp mà vẫn ko thấy. Đến vòng thứ 4, hắn chán, bỏ cuộc. 7h 15 mới đi đón con em, bây giờ mới 6 h. Lại phải lượn một vòng quanh HN vậy. Hắn cũng hết bực rồi, nhưng có một điều vẫn làm hắn băn khoăn mãi...
Lòng tốt có khi nào ko bị nghi ngờ ko? Có phải hắn đã quá tốt nên người ta mới ko tin tưởng ở hắn hay ko? Chẳng lẽ bây giờ người với người sống với nhau mất lòng tin đến thế à? Kể cũng đúng thôi. 2 người hoàn toàn xa lạ, mà giúp đỡ nhau như vậy, ai mà tin cho được. Ừ, mà chính hắn cũng thế cơ mà. Hắn nhớ tới cái lần hắn xách theo cái đài, lật đật từ trường ra bến xe buýt. (Hôm đó hắn vừa đi tham quan về, mệt nhưng vui lắm). Có một đoạn đường ngắn thôi mà đến 2 cái xe máy dừng lại ngõ ý "cho hắn đi nhờ xe". Có ông còn khẩn khoản "Em đi về đâu để anh đưa em về, anh ko lấy tiền đâu". Con gái còn hiểu được, nhưng hắn là con trai cơ mà? Hắn đã bảo thôi, ko cần đâu rồi, thế mà ông ta vẫn khuyên hắn 2, 3 lần. Cũng lạ thật. Ừ đúng, cái chính là hắn thấy ngại cho người ta, mà ko chỉ hắn thấy thế. Có lẽ chị kia cũng thấy thế...

gởi bởi Ju03 @ 10:38 PM | 0 góp ý

0 góp ý:

Chưa có góp ý nào !

Gởi góp ý mới

<< Trang chủ