Chương 2
Chuong 2
Tối qua ngủ muộn, mẹ hắn lại đi trực nên hắn đã cẩn thận đặt chuông báo giờ. Rốt cuộc thì cái chuông cũng vô dụng, ko phải vì hắn dậy muộn, mà là vì hắn dậy quá sớm. Hắn dậy phải được 3, 4 bận để...xem cái đồng hồ đã đổ chuông chưa. Hơ, vậy thì là ai đánh thức ai đây? Ngủ ít quá, nhưng ko sao, đến lớp kiểu gì hắn chẳng ngủ bù. Hôm nay có 2 tiết "đại số và giải tích". Hắn khoái ông thầy dạy môn này lắm. Ko phải vì ông dạy hay, ngược lại nữa là đằng khác. Bài ông ấy giảng chẳng có đầu đuôi gì cả nên bài vở hắn cũng ko chép được gì. Được cái ông rất hay dành 15'' cuối tiết để nói về cuộc sống. Hôm nay ông nói về sự thất bại. Thế nào nhỉ?" Tại sao khi Camơrun thắng Achen, dân mình lại thích? Bởi vì ai trong số chúng ta cũng đều chịu thất bại nhiều lần. Dĩ nhiên chúng ta muốn kẻ yếu thắng kẻ mạnh, đó cũng chính là phần nào hình ảnh của chính chúng ta". Rồi ông kể chuyện của Anđecxen. "Tại sao chuyện của Anđecxen người lớn, trẻ con, trí thức, nông dân đều thích? Đó là do họ tìm thấy những cái họ cần trong đấy". Hắn nghe rất chăm chú mặc dù vài phút trước hắn còn ngủ vùi. Rồi ông kể chuyện về "Cái chết của con chó". "Cái chết của con chó thì có gì đáng nghe đâu? Ừ, con chó chết thì bọn trẻ con dĩ nhiên sẽ thương tiếc nó. Rồi bọn chúng nảy ra ý định xây mộ cho nó. Cầu kỳ hơn, có đứa nhặt mảnh chai đem gắn lên mộ cho đẹp. Một thằng có óc kinh doanh, quyết định căng lều, bán vé triển lãm "mộ của con chó mới chết" lấy tiền. Tiền ở đây là cúc quần, mà cúc quần thì thằng bé nào chẳng có, mất một cái thì tối mẹ chúng lại khâu vào thôi. Hôm đó bọn trẻ vui lắm vì được một rổ cúc quần..." Rồi ông tiếp:" Anđecxen nói rằng " Nỗi buồn của chúng ta cũng giống như cái chết của con chó trong mắt bọn trẻ con" ". Ừ, nỗi buồn trôi qua nhanh lắm, nhanh đến độ người ta chưa kịp gặm nhấm thì nó đã đi rồi. Hắn cũng đã trải nghiệm được điều ấy. Hắn cũng ko biết, khi nỗi buồn đã trôi qua, người ta cố nhớ nó hay cố quên nó. Giống như một kỷ niệm đẹp? Ko, như thế thì ko đúng.Có những nỗi buồn như thế, nhưng ko phải tất cả.Nỗi buồn sẽ tồn tại trong người ta bằng cách nào. Có thể bằng nhiều cách, nhưng một điều hắn tin chắc nỗi buồn sẽ phai mờ dần. Với hắn, mỗi khi nhớ về nỗi buồn, hắn lại muốn cười. Ko cần có lý do, cũng chẳng cần biện minh, bởi hắn chính là hắn chứ ko phải ai khác...
Người ta bảo, khi nhớ lại một điều gì đó, người ta thường chỉ nhớ đến đúng cái thời điểm gây ra nhiều cảm xúc nhất, còn những việc trước, sau hay chính nguyên nhân dẫn đến cảm xúc đó, người ta lại ko nhớ. Chính vì vậy, có khi những việc tưởng như nhỏ nhặt nhưng trong mắt người ta lại trở nên vô cùng tốt đẹp. Đúng thôi, vì cảm xúc (hạnh phúc chẳng hạn) thì có rồi này, những chi tiết xung quanh thì mờ mờ ảo ảo, thế thì việc "thần tượng" hoá là điều đương nhiên. Hắn cũng đã nhiều lần như thế. Cứ đem cái việc đơn giản dễ phân tích nhất(đối với hắn) là chuyện tình cảm ra mà nói. Hôm trước hắn gặp một người con gái, trông dễ coi lắm.Bạn hắn cũng bảo " được ". Lúc ấy hắn chỉ ngắm thôi, và hắn nhận ra người con gái này " cũng hợp với mình đấy chứ". Tiếc là nàng đã có một thằng -theo hắn là "có độ tương phản cao với nàng" -kè kè theo hắn. Hắn muốn làm quen lắm nhưng ko được. Với người hắn thật sự thích theo nghĩa chính xác của nó, hắn luôn luôn trở nên rụt rè, nhút nhát. Thế là nàng đi, bỏ lại chút tiếc nuối vô cái đầu hắn. Câu chuyện đã có thể chấm dứt ở đây, nếu về nhà hắn ko nghĩ đến nàng. Ko hiểu vì sao hắn càng ngày càng thấy nàng trở nên đẹp, hoàn hảo đến thế.Nàng bây giờ đã ko còn là nàng như trước nữa. Nàng trở thành thước đo cho mỗi người con gái hắn gặp. Hắn nghĩ bây giờ mà nàng thật sự đứng đây, chắc cũng chỉ đáng xách dép cho chính cái bóng mình vô tình tạo ra trong tim hắn. Cũng may, cuộc sống luôn bình đẳng, vừa cho vừa nhận. Hắn hiểu rằng, "cái bóng" này chỉ sống đuợc trong một thời gian thôi. Thằng cha nào đã nói ra một câu nếu để nói ra thì hơi sến, nhưng để suy nghĩ thì thật chí lý:"Thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất cho tất cả mọi buồn khổ của con người". Câu này hắn nghĩ là hắn đã hiểu rồi, nhưng bất giác, có những lúc hắn lại thấy mình chẳng hiểu gì cả. Hắn tự hỏi:"Tại sao lại có những người, biết rõ là nỗi đau rồi sẽ qua, nhưng họ vẫn khư khư giữ nỗi đau trong lòng, cố làm nó phồng to lên, tự lừa dối mình, cho rằng nỗi đau sẽ tồn tại mãi,ko phai nhạt. Họ làm thế để làm gì? Có phải ai cũng muốn mình hạnh phúc ko? Bây giờ thì hắn vẫn chưa có câu trả lời, nhưng biết đâu... ngày mai... cũng chưa biết được...
|
0 góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ