Triết lý của một thằng dở hơi
Lớp tiếng Anh hôm nay vắng quá. Gọi là "vắng" vì hôm nay lớp còn thừa tới 2, 3 cái ghế lận, chứ mọi hôm thì cứ 1m2 ít nhất phải có 6 cái cẳng, 3 đôi tất, 6 mùi hôi đủ loại. Bình thường 2 tiếng rưỡi ngồi nghe ít ra hắn phải gật gù 6 cái. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay hắn hoàn toàn tỉnh táo. Sướng quá,"em" hắn thích lại ngồi ngay đối diện, tuy cách nhau đến mấy hàng ghế lận. Kể cũng lạ, lớp học ở đây nổi tiếng nhiều người xinh, mỗi lớp hắn lại chẳng có ma nào xinh cả. Theo khách quan mà nhận định, em ý cũng ko xinh. Chắc chắn rồi. Nhưng hắn lại thích. Hắn cũng ko hiểu. Cả buổi chỉ ngồi mà ngắm, thế mà hắn cũng ko chán. Nhiều lúc gan hắn nở to đột xuất, muốn làm quen thẳng với em, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Kệ, đến đâu thì đến, quan tâm làm gì. Mọi việc cứ để nó tự nhiên. Hắn nghĩ thế, và đó chính là triết lý sống của hắn. Gọi là triết lý thì cũng có phần to tát, nhưng hắn thấy hợp lý hơn cả...
Cái khiếu thẫm mĩ của hắn cũng lạ. Nhiều người ai cũng khen xinh thì hắn chê, trong khi người hắn thích thì hỏi thằng nào thằng nấy bĩu môi. Cắt ** cái môi bi giờ, đúng là bọn nông cạn. Chuyện gái gú à? Nhiều lúc nghĩ tới, hắn lại nản. Ừ, cứ cho là hắn kiếm được một em vừa tầm ngắm hắn thì sao chứ? Và cứ cho là cuộc đời ưu đãi hắn, em ý lại thích hắn, thì sao chứ? Khó khăn đầu tiên với hắn là tiền. Ko một xu dính túi bi giờ, đối với hắn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng với em ấy là cả một vấn đề đấy. Liệu có tìm ra được một người con gái xinh đẹp, kiêu, thông minh, biết nhiều(tất nhiên ko bằng hắn rồi) mà lại ko quan tâm đến chuyện tiền bạc ko? Thêm nữa, quen nhau, thích nhau buổi đầu, ai biết chắc là sau này sẽ hợp nhau? Hắn có cảm giác người như hắn thì con gái khó mà thích được. Hắn tự nhận thấy mình chỉ là bức tượng, cho người ta chiêm ngưỡng, khen chê rồi "bỏ qua". Ai chưa quen hắn, nhìn thấy hắn thì thấy hắn hiền khô này, trông dễ coi này, nói chung là "rất rất được". Đến khi quen rồi thì hắn mới lộ rõ bản chất. Hài hước quá nhiều khi nhạt nhẽo, nhiều chuyện quá nhiều khi đâm ra tò mò, bất lịch sự, tự nhiên quá nhiều khi mất tư cách, ko đứng đắn. Bạn trai bạn gái ai cũng bảo hắn:" Cậu nên sửa cái tính X, tính Y đi..". Hắn chặc lưỡi:" Bản chất rồi, sửa thế nào được". Ừ, hắn cũng nhận thấy nhiều khi trước mặt bọn con gái, hắn ăn nói hơi quá trớn. Kệ." Người con gái yêu mình thật sự thì mấy cái điều lặt vặt cô ấy ko quan tâm đâu". Với lại hắn muốn mình bây giờ hơn, hắn ko muốn thay đổi.
Có những thời điểm, hắn thấy chán ghét con gái cực độ. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao lại thế. Trong mắt hắn, ai cũng thế, nhạt toẹt, xấu xí, ăn chơi, nông cạn,... nói chung là xấu tuyệt đối. Bây giờ cái thời điểm ấy vẫn thường "dạo" qua hắn, với chu kỳ 2 tuần 1 lần, mỗi lần kéo dài 1 tuần. Hệ qủa là hắn lại chán nản, mệt mỏi, cuộc sống với hắn sao nhạt nhẽo thế, nhiều khi hắn ghét tất cả mọi thứ...
Hắn có cái tật là ko tập trung vào một việc gì lâu được, trừ việc hắn thích như chơi games, đọc truyện... Cái hồi thi ĐH, ai đời còn 2 tuần nữa là thi mà cứ tối tối ngồi học hắn lại bật nhạc lên nghe. Mà nghe thế thì học cái quái nào được. Tối tối ngồi tua đi tua lại 4 lần "Let go" của Avril hay "Spirit room" của Michelle là chuyện thường. Có hôm mua nhầm The Wall của Ppink Floyd, báo hại nghe mà gục hẳn đến tận 3 h sáng, cả nhà thấy đèn tưởng thằng con yêu quái vẫn học mà "thương thằng bé"... May mà vẫn đỗ. Tuy điểm thi hình chữ M, nhưng hắn vẫn tự hào:" Đố thằng nào điểm đặc biệt giống tao được đấy". Mà năm nay thi thố đến lạ. Thi tốt nghiệp thì chết môn toán,ai đời là dân chuyên mà lại nhục nhã thế.Thiếu nửa điểm, cũng mất 10 khìn phúc tra, nhưng bây giờ thì hắn cũng chẳng biết có phúc được cái gì ko. Được cái hắn quay tài đến nỗi được 8,5 văn lận. Đến khi thi đại học thì chết môn Lý.Thi khối D hắn ko thèm học, ko thèm quay, thế mà lại được 7,5 văn, mặc dù đến "đời thừa" hắn còn chẳng nhớ nhân vật chính là Từ, Hộ, hay là ông giáo Thứ nữa. Thế là hắn viết kiểu nửa vời, ko ra rõ ràng nhân vật nào cả. Cổ nhân có câu:" Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất". Bây giờ thì hắn mới nghiệm ra câu đấy. Và hắn lấy làm hãnh diện lắm.Đúng là "càng sống lâu càng thấy nhiều điều hay".
Hắn rất khoái triết lý của TQ, nhất là của mấy ông Lão Tử, Trang Tử. Hắn cũng biết lõm bõm cái người ta gọi là "U mặc", thế nên hắn mới là tín đồ trung thành của cái gọi là "thuận theo tự nhiên". Ko biết có phải vì thế nên hắn thích sử Trung Hoa ko? Ê ê, ko phải vì xem phim dã sử TQ nhiều đâu nhá. Có lần ra hàng, thấy quyển "văn hoá TQ" hay quá, mỗi tội giá đến hơn nửa triệu. Thôi, mặc xác nó. Ra sao thì ra. Bao giờ có tiền thì mua... Hắn cũng rất ham đọc sách. Sách nào cũng biết, nhưng ko phải sách nào cũng đọc. Hắn từng ao ước có cả một thư viện sách ở nhà, nhưng bây giờ thì hắn đang ...sưu tầm truyện tranh. Lý do kinh tế mà. Truyện tranh hắn cũng kén lắm, truyện nào ko có cái mà hắn gọi là "tính nhân bản" hắn nhất quyết ko mua. Do vậy hắn rất khoái truyện của TEZUKA. Nhất là bộ "Chim lửa", bộ truyện mà thằng bạn nào của hắn cũng chê chán. Con em hắn thì "Xem truyện này em thấy sợ sợ thế nào ấy". Xem một lần, hắn thấy hay. Xem hai lần, hắn thấy có cái gì đó rất khác mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được. Có lẽ hắn sẽ còn xem đến lần thứ 3. Hắn cũng hiểu ra vài vấn đề.Hiểu là một chuyện, nhưng áp dụng nó vào cuộc sống thì hắn chịu. Hắn luôn cho mình là người suy nghĩ sâu sắc hơn bọn bạn cùng tuổi, nhưng bên ngoài hắn luôn tỏ ra là thằng thiếu chín chắn. Hắn có bị ngộ nhận ko nhỉ? Hắn cũng nhận ra rằng, những cái mà hắn biết, hắn thích sẽ chẳng giúp hắn kiếm được xu nào trong tương lai gần hay tương lai xa cũng như cũng chẳng có đứa con gái nào quan tâm đến thể loại này giống như hắn. Có nghĩa là hắn vô dụng trong cuộc sống này mất nếu hắn cứ theo đuổi những đam mê của mình. Biết thì biết thế, nhưng hắn nghĩ, cái gì đã là của mình thì chạy cũng ko thoát. Cứ để thế, hắn còn thấy thoải mái.
Hắn đã từng có rất nhiều tâm nguyện. Hắn muốn trước khi lớn hắn sẽ học violon này, sáo hoặc tiêu này, vũ cổ điển này,vợ hắn phải thật đẹp, nước ngoài càng tốt, nhất là TQ hay HQ ...Bây giờ thì ngay cả guitar hắn mong cũng ko được, 400 k một cái chứ ít gì. Bạn gái còn chưa có, nói gì đến vợ. Có lẽ hắn là một người quá giàu trí tưởng tượng lẫn tưởng bở. Nhưng hắn cứ thích thế đấy. Tưởng tượng và hi vọng là một trong những thứ tốt đẹp nhất tạo hoá ban tặng con người. Nhiều lúc hắn cũng tự hỏi:" Mình giống AQ quá chăng?" Ừ thì cũng được chứ sao. Một nửa là AQ, nửa kia là người bình thường, no problem.
Hắn cũng rất khoái câu "Tất cả đều là tương đối, kể cả sự tương đối". Hắn đã suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Hắn luôn tự nhủ, chẳng có ai là ác hẳn hoặc xấu hẳn cả. Và chính hắn cũng vậy. Nghĩ được thế nên có lẽ bây giờ, hắn biết cảm thông hơn, chỉ có điều...hắn nghĩ được thế sau khi hắn đã có một con mắt phiến diện, cay nghiệt như bao người khác. Thôi, biết xoa sau khi đấm thế là tốt rồi. Và hắn lấy làm hãnh diện lắm...
|
1 góp ý:
Linh tinh kiểu này thì thú vị thật.
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ