Mong manh
Phong phanh chiếc áo thun Ta lang thang trong cái lạnh bất chợt của cơn gió mùa đơn lẻ. Ngày xưa đúng vào dịp này chỉ vì muốn thử áo cho chồng mà nàng Bân đã xin cha kéo mùa đông về lại làm các cụ già chết khiếp. Sự nũng nịu đến ích kỷ của nàng quả là tàn nhẫn. Nghĩ cho cùng thì đòi hỏi dù của thần tiên hay con người là không có giới hạn.
Lòng tham. Một chất liệu không thể thiếu khi cấu thành nên một con người. Và rồi con người luôn tự vật vã, khổ sở vì những đòi hỏi có khi vượt lên trên mọi tiêu chuẩn và sự vô lý nếu có. Lòng tham luôn song hành với con người trong cuộc sống và cả sau khi con người đã trở về với cát bụi.
Văn học, thơ ca, huân huy chương chỉ để ca ngợi và dành tặng cho sự tận tụy, lòng dũng cảm hay những thứ tương tự hoặc đồng dạng hoặc được con người đã mỹ từ hoá. Nhưng riêng Ta. Ta lại thấy lòng tham chính là một trong những động lực chính thúc đẩy con người cố gắng vươn lên trong cuộc sống, cố gắng sở hữu những thứ mà con người mơ ước và cho dù có lúc quá đà thì có làm sao đâu. Con người vốn không phải là hoàn hảo mà.
Và thật ngạc nhiên khi con người chưa bao giờ dám ngợi ca cái bản chất rất con người ấy. Khó khăn quá. Tại sao.?.?.?......không biết.....
Ta lại lang thang quá đà rồi chăng? Cũng là một chút rối lòng thôi mà, cũng là một lúc Ta không dừng được, cũng là một lúc thả lỏng trước khi lên gân trở lại, cũng có khi Ta đang trở về với chính mình mà Ta vô tình không biết. Ta có nên tự thưởng cho Ta không? Ta không biết nữa. Ta chỉ biết hàng ngày Ta cũng mơ nhiều điều chưa thuộc về Ta, muốn những điều mà - sức - trí - lực- của Ta không kham nổi.
Rồi Ta thấy mệt mỏi khi không được gì dù chỉ là trong mơ........
2 Góp ý:
chong chenh
mong manh
nhung uoc mo doi thuong
mo duoc cung la hanh phuc khi chua hien thuc
nhung giac mo tiep noi nhau ngay dem bat tan
mong manh
nhung se thanh hien thuc
mong nho trong mong lon
mong con trong nhung chuoi dai con mong lon
uoc mo se thanh hien thuc da thanh hien thuc roi di vao qua khu
dep qua nhung uoc mo
5 thanh cu chi
Lang thang để đi tìm điểm tựa cho mình, lang thang để thấy mình được nâng đỡ và lang thang để thấy mình cô đơn. Cuộc sống vốn là như vậy đấy. Ta cứ mãi tìm tòi nỗi thương nhớ trong tim, mãi ngấm ngầm những hồi ức, mong muốn, nhưng kể cả trong mơ thôi điều ước cũng xa xăm. Ước thật nhiều cho thế giới của ta, cho những người ta yêu, để lại hồi sinh sức sống........
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về