Thứ Hai, ngày 29 tháng 10, 2007
Thư Viết Những Ngày Không Em !
...ngày ...tháng ...năm...!
Nhận được thư em vào một ngày mưa , mưa vồ vập lắm , mưa xối xả như trách hờn ai ! Hay ông trời cũng đang buồn ?! Chắc trời chẳng buồn đâu nhỉ ?! Trời có như người đâu !
Lật vội tờ lịch cũ mới chợt giật mình ...bây giờ đã là tháng bảy ta rồi ! Tháng bảy thì đã sao ?! Người ta nói tháng bảy mưa ngâu ...tháng bảy mưa ngâu bắc câu ô thước ...Ngưu Lang Chúc Nữ gặp nhau ! Họ gặp nhau một lần , một lần rồi lại muôn lần nhớ thương !
Mưa thì buồn , buồn lắm , cả dàn Tigôn ta trồng cũng trở nên vật vờ hoang dại ! Mưa còn gợi tong ta một nỗi nhớ , một niềm thương khắc khoải ! Người con gái của đời ta , em đã xa thật rồi ! Xa cả trong những giấc mơ ngắn ngủi ! Ngưu Lang Chúc Nữ , họ còn gặp lại nhau sau mười một tháng trời nhớ thương đăng đẳng ...ta và em sẽ chẳng bao giờ gặp lại ...?! Có người nói rằng :"Người ta sẽ gặp lại nhau khi cả hai cùng một thái cực , một không gian ?!".Có điều ấy không ?! Làm sao biết được ! Xưa nay chỉ thấy người nay cười ...có ai thấy người xưa khóc đâu ?!
TH ơi ! Gía trời đừng mưa và anh đừng nhớ ...! Thì lá thư này có lẽ sẽ vui hơn! Hãy cứ trách , cứ hờn giân anh đi , vì chẳng bao giờ anh nghe được những lời em muốn nói !
Không ngờ ...! Cô cộng tác viên bé nhỏ của đài phát thanh truyền hình Kiên Giang ơi ! Tôi không thể dù rất muốn ...được nghe giọng nói của cô , những tâm tình của cô trên sóng ! Tiếc sao ...sóng của đài phát thanh kiên giang không vươn tới được ! Ôi ! Phải chi tacó đủ sức mạnh , ta có đủ khả năng , ta sẽ chắp cánh sóng , nối cánh sóng , nối tiếng nói Kiên Giang đến Bình Dương và đến mọi miền tổ quốc ...?!
Ôi ! Ta đang ở đâu thế này ?! Giấc mơ ư?! Không ! Hoàn toàn thực tại ... chỉ tiếc sức ta quá bé nhỏ , ta không thể cải biến không gian ...?!
Ngoài kia trời vẫn mưa . Gía trời đừng mưa và anh đừng nhớ... ! Trời vẫn mưa và anh vẫn nhớ ! Làm sao có thể quên được ! Nhớ lắm lần em hỏi anh (câu hỏi ngốc nghếch nhất ): Anh là ai?! . Và anh cũng thành thật trả lời (câu trả lời ngô ngê nhất) : Anh là anh ! Vì ngay từ lúc chào đời anh biết thế ! Cũng như em cũng là của em ! Nhưng nếu cuộc đời này vì có anh mà có em cũng như ngược lại , thì anh sẽ không còn là của riêng anh nữa , cả em cũng vậy , chúng ta sẽ là của nhau !".Em nổi quạu, em vỗ tay vào lưng anh bỏng rát . Em bảo anh khôn , anh cố tình gán ghép , anh ...! Ừ! Anh vậy đó ...nhưng kìa , sao em lại nhìn anh lạ thế kia ?! Anh biết mà !Con gái là chúa hay làm nũng ! Anh biết mà !
Con đường ta đi chưa chắc đã là con đường đúng , nhưng hướng ta đi sẽ phải là hướng đúng . Hướng đúng ngày ấy của anh là thầm yêu em ! Em hồn nhiên thánh thiện , em kiều diễm trang đài làm anh đau nhói !Con đường chưa chắc đúng của anh của anh là thầm yêu em ! Em gần đây mà xa tít tận chân trời ! Có bao giờ đi đến được chân trời đâu hả em ?!Em trong trắng làm tim anh gạn đục , anh suy nghĩ điên khùng ! Và bây giờ ...cũng lại tháng bảy mưa ngâu ...em bỏ anh đi đến tít tận nơi không có cầu ô thước ...?!
Ngoài kia mưa vẫn rơi . Gía trời đừng mưa và anh đừng nhớ... ! Trời có hết mưa đâu mà lòng anh hết nhớ ...?! Anh đã không thể quyên !
Hơi nước bốc lên cao gặp lạnh ngưng tụ lại thành mây , nhiều đám mây gộp lại và nặng dần tạo thành mưa . Ngày xưa em nói với ta rằng : "Em thích mưa , em có thể bỏ ra cả tiếng đồng hồ để nhìn mưa rơi !" Em nói em thích mưa kể từ bài học : Hơi nước bốc lên cao gặp lạnh ngưng tụ lại thành mây , nhiều đám mây gộp lại và nặng dần tạo thành mưa .
Em quay sang hỏi ta : "Sau mưa sẽ là gì anh nhỉ ?! Ta mỉm cười : "Sau mưa sẽ là dòng nước chảy ngập tràn , rồi nắng lên , rồi nước bốc hơi , rồi hơi nước gặp lạnh ngưng tụ lại tạo thành mây , rồi nhiều đám mây gộp lại , để rồi lại thành những giọt mưa trong lành mát lạnh cho em tôi đứng ngắm hàng giờ !" .
Em mỉn cười nhìn ta . Em dịu dàng ý tứ đưa tay hứng những giọt nước trong lành . _Hồi bé em cứ đòi tắm mưa bị mẹ la hoài !
Lời em nói làm ta bần thần nhớ lại những ngày trẻ con trần truồng tắm mưa , té nước , nghịch như đên dại , rồi bệnh , rồi bỏ ăn , rồi nằm ly bì , mẹ ngồi chườm khăn cho tôi , mẹ khóc ! Vậy mà sau đó , ta lại mải theo chúng bạn , lại trốn bố mẹ tắm mưa , lại ốm ... !
_Bây giờ em tôi có muốn tắm mưa không nào ?!
Em mỉn cười trìu mến ...!
Hai đứa chạy bì bõm dưới mưa , bàn chân em bé nhỏ đạp lên nước nhè nhẹ . Em cười , em hồn nhiên trong trắng !
_Sau mưa sẽ là gì anh nhỉ ...?!
Em bệnh , đột ngột , tôi ngồi bên em , chờ mong ở điều diệu kỳ !
Đột ngột trời mưa , những giọt nước trong xanh thánh thót rơi ngoài cửa sổ bệnh viện .Em khẽ cựa mình , tôi như điếng người khi em nói : "Sau mưa sẽ là gì anh nhỉ ?!" Tôi nói như cái máy : "Sau mưa sẽ là nước chảy ngập tràn , rồi nắng lên , rồi hơi nước bốc lên cao , rồi ...rồi...!
Em mỉm cười , mắt em long lanh huyền ảo , em thầm thì : " Sau bào thai sẽ là thai nhi , sau thai nhi sẽ là đứa trẻ , rồi đứa trẻ thành thiếu nhi , rồi thành thanh niên , rồi già , rồi chết , rồi hoá những linh hồn , những linh hồn đầu thai , rồi ...?!
Em thở dài nặng nhọc , em gục đầu lên vai tôi , giọt nước mắt em ấm nóng tuôn đầy !
Em nở nụ cười thanh thản , đôi mắt em khép lại dần ! Em đi ...!
Một chiều mùa hè mưa rơi tầm tã , đám tang cô gái mười sáu xuân thì ...!
Một chiều mùa hè mưa rơi tầm tã , ta ngồi trong ký túc xá , chợt đâu đây văng vẳng tiếng ai thì thầm : " Sau mưa sẽ là gì anh nhỉ ?!"
Hơi nước bốc lên cao gặp lạnh tạo thành mây , nhiều đám mây gộp lại và nặng dần thành mưa , rồi nước chảy ngập tràn , rồi ...rồi...!
Mưa tạnh ! Nắng lên cao !
Gía trời đừng mưa và anh đừng nhớ ...?! Trời có còn mưa đâu mà sao anh vẫn nhớ ?!Có ai ngờ mình lại như thế này đâu hả em ?!
Bật lửa...đốt lá thư này ...ba năm ngày NM của anh đi về nơi không có cầu ô thước !
Bật lửa ...đốt lá thư này ...ngủ ngon với lòng đất mẹ em nhé !
Bật lửa ...đốt lá thư này !
Xin lỗi TH ! Vì lá thư này không như em hằng mong đợi ! Một lá thư buồn !
...ngày...tháng ...năm...!
Lâu lắm rồi không viết bằng mực tím ...giờ viết lại thấy bồi hồi !
Ừ ! Một thời áo trắng , một thời thơ trẻ ?! Sao mà ngươi đi nhanh vậy hả thời gian ơi ?!
Mình vớ vẩn thật ! Thời gian thì vẫn vậy , một nam 365+1/4 ngày , một ngày 24 tiếng , một tiếng là 3600 giây ...hay tại chiếc đồng hồ ?! Ừ ! Chắc tại nó đấy , mấy ngày nay cứ đem ra chỉnh riết không hư cũng uổng ! Ôi trời !
Lâu lắm rồi , chắc là từ cái thuở tống thi , đường thi hay kinh thi gì đấy ...mình chưa đi ngủ khi chưa nghe tiếng gà gáy , mình ít ngủ thiệt ! Mà cái thị xã này ngộ ghê vậy đó ! Vẫn có tiếng gà gáy khuya . Chú gà trống ấy chắc hẳn cũng mang nhiều ưu tư trăn trở lắm nên khó ngủ nên "over night", đều đặn ba giờ sang là gáy .Hay chú cũng muốn lấy le các nàng gà nhỉ ?! Chắc không đâu ...thường thì trong bầy gà chỉ có một chú trống thôi mà , cần gì phải cạnh tranh , mà có ai đâu để cạnh tranh cơ chứ ?! Ôi ! Điên khùng ?!
Nhưng...! Một năm trước đây mình cũng giậy khi nghe tiếng gà gáy để học bài kia mà !
Ngày ấy sao nhỉ?! Mình ghét anh văn vô cùng , nó không khó hay nói cách khác nó chẳng có gì để bân tâm nếu mình chịu khó học từ vựng ,phải cái mình lười, phải cái mình chỉ thích toán hoá sinh thôi ! Thành ra... sáng nào cũng bị gọi lên trả bài cho dù đó chỉ là hôm học tăng tiết...sáng nào cũng mang tập về với một quả địa cầu (mình ghét từ trứng vịt ), một chiếc đũa thần (mình lại chẳng thích nói đó là chiếc gậy trường sơn )hoặc một con vịt quay ứ hự (cái này được ). Ba năn cấp ba năm nào cũng đủ tiêu chuẩn tiên tiến , khổ nỗi cứ đì độp với anh văn mãi ...! Là sao nhỉ ?!
Ngày ấy sao nhỉ ?! Mình yêu văn khỏi kể ! Cảm ơn lắn thầy dạy văn hồi 11 , thầy cho bọn mình phóng bút thoải mái , mình được 9,1 môn văn , thật đáng nể ! Nhưng mình lại buồn cô dạy văn 12 , cô gò ép khuôn mẫu quá ! Mình bất mãn , mình cứ viết theo ý mình và buồn lây lất vì nó !Mỗi người có một cách nghĩ riêng ! Mình vẫn không cho rằng côp đã sai...! Có thể bệnh thàn tích và những trải ngiệm với đời đã khiến cô như vậy ! Mình còn trẻ , mình chưa va chạm với cái trần trụi của cuộc sống này ! Ừ...biết đâu một ngày nào đó ...mình cũng sẽ trần trụi ...?! Liệu có không nhỉ ?!
Ôi ! Lây lất buồn !
Có ai vào lúc này đang ngồivà chờ một tiếng gà gáy lúc ba giờ sáng đề rồi đi ngủ không nhỉ ?! Có ai rảnh rỗi như ta không ?!
Chắc mình chẳng bao giờ gặp nhau trong mơ đâu Hằng ạ ! Khi em đang ngủ thì anh thức , khi em thức dậy học bài lúc gà gáy sáng thì anh ngủ rồi còn đâu ! Mà chưa chừng , anh lại chẳng thèm ngủ , anh thức đợi sáng đi học luôn thôi ! Ôi ...phải chi người ta có thể mơ trong lúc thức nhỉ ?! Ừ ! Chẳng có gì là không có thể ngoại trừ cái không thể mà !
Thôi! Bỏ đi !
...ngày ...tháng...năm...!
Cái quán cà fê này thu hút mình đến lạ , nó chẳng cógì cả , thậm chí đến cả tiếp viên cũng chỉ là ột ông cụ tóc đã bạc phơ kia mà ! Thứ duy nhất nó có là rẻ , rất rẻ , cà fê đen chỉ một nghìn , cũng phải kể đến việc nó hương ra phía sông nữa . Mình ra đây ngắm sông và đón gió ...chờ cho cái gì đó lùa về và cặm cụi viết như thằng gở ...!
Bẵng đi mấy hôm bận làm đề tài sinh hoá , tối nay ra đã không thấy ông cụ nữa , người ta bảo ông cụ bấy lâu nay bán cà phê là để tìm bà cụ , bây giờ ông gặp được bà cụ rồi , lại thấy bảo hai cụ đưa nhau về quê gì đấy ! Biết được ...?!
Xem ra thì người già cũng có tình đấy chứ?!
Hằng ơi ! Vây là sao hả em ?!
Thôi! Anh đi ngủ đây , gà gáy sáng rồi !
Anh sẽ hôn em trong giấc mơ, đừng giậy quá sớm em nhé ! Không có lợi cho sức khỏe đâu ! Và nữa , anh ứ chịu hôn gió đâu nghe !
Anh yêu em !Mai ơi ! Anh có làm sai không em ?!
Đặng Xuân Long.
1 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về