Tôi không nghĩ lại có ngày mình ngồi viết nhật ký thế này. Và viết chỉ cho một người.
Tôi nhớ đến em. Nơi ấy giờ là mùa đông. Hoa vàng đã nở, và ai sẽ đưa em lên non tìm đông hoa vàng? Chẳng hiểu sao mỗi khi nghĩ đến em, tôi lại nhớ đến điên lên cái màu vàng nhức nhối của những bờ hoa dại trải khắp cao nguyên. Tôi nhớ nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt lúc nào cũng lẩn khuất một chút buồn. Và nhớ cả giọng nói em với những âm sắc trong trẻo như bầu trời của SG một ngày nhiều nắng. Xa lắm rồi, ai đã quên và ai vẫn nhớ? Có chăng, còn trong kí ức một sắc hoa vàng, nở mênh mang nhưng luôn buồn đến não nùng.
3 Góp ý:
Sợ rồi, em Mèo. Em chắc nhìn dã quỳ mòn mắt rồi huh cô bé?
Hoa này gọi là hoa Dã quỳ nè. ^^
Bài này hok phải viết cho mình của những ngày xa vắng nè. ^ ^
Sợ chưa.:D
Đọc mà cứ như ai đó đang viết chi chính mình của những ngày xa vắng...
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về