Blog chính thức gia nhập vào Việt Nam tính đến nay cũng gần được 3 năm. Thế giới blog dần định hình và ngày càng khẳng định được cái tôi cá nhân, để những vui buồn cũng được type và theo dòng blog, và chảy mãi. Trong những vui buồn đó, đôi lân ta bắt gặp được những dòng nhật ký gia đình thân thương.
Ba ơi! Hôm nay cu được 8 điểm môn Triết
Chưa được đâu con ơi! 8 điểm đấy có thể là cô châm chước đấy, cần cố gắng hơn nữa nhé!
Nghe có vẻ giống như những lời đối thoại trực tiếp. Ấy thế nhưng không phải, đó là những quick comment trên blog đang ngày càng xuất hiện nhiều trên các mạng xã hội ảo.
Khác với những năm trước đây, khi chơi blog được cho là phong trào, là nơi trú của những người trốn chạy đời thực khi tình thần mệt mõi, là phút giải trí vô bổ. Thì ngày nay, blog không những là những kênh thông tin cá nhân của các nhà nghiên cứu, của những giáo sư, nhân viên công ty hay các nhà tâm lý... cũng phải quan tâm. Từ đó xuất hiện nhiều trường hợp cả nhà cùng blogging.
Nói đến những gia đình cùng chơi blog phải kể đến gia đình nhà báo Thế Thịnh. Từ cô con gái 9x, con trai 8x đang đi học xa hay bậc phụ huynh đều cùng blogging. Những vui buồn thường nhật chia sẻ cho nhau như những lá thư xuyên suốt khoảng không gian, khoảng cách địa lý.
Hay gia đình anh Quảng, hơn tôi đến 6 tuổi và đã có gia đình là những dòng yêu thương của cặp vợ chồng son.
Có những câu chuyện cũng rất vui rằng, có một thời điểm cả nhà tôi cùng "tranh" nhau cái Pc lướt blog. Hết ba, đến mẹ rồi em gái và tôi lần lượt blogging trên một chiếc máy nhỏ. P/s: Chụp cùng em gái!
Rồi tôi nghe Blogger Fintec đã từng tâm sự. Có những lời tâm sự đôi lần không thể nói trực tiếp, có những điều thầm kín do rào cản khaongr cách giữa hai thế hệ, có những bồng bột tuổi trẻ đôi khi không muốn thú nhận. Nhưng có blog, tôi hoàn toàn có thể "mở cửa" với những người thân"
Không chỉ vậy, đôi lần ta bắt gặp được những tình cảm yêu thương chỉ có thể thấy trong gian phòng ngủ của đứa con nhỏ. "Con của mẹ, hôm nay mẹ lại gỡ những lá thư con gửi cách đây 1 năm, những dòng ngô ngê rất ngộ. Mẹ nhớ con quá!"
Thế rồi, một ngày nữa lại phải xa nhà. Nhớ!!! Tôi "gào" trên Blast rằng: Nhớ mùi Đồng Hới đến cháy ruột". Nghe cũng lại thấy ngộ, ai đó trong gia đình lại gửi một comment: "Gửi chút nắng quê cho chàng trai nhỏ"
Ừ, thế là... nhớ nhà lại càng thêm nhớ!
Kent: Một ngày rất bình thường ở Đà Nẵng
Số người đang truy cập:
|
9 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về