Có những người bạn ta mới quen để rồi lại nói lời chia tay mãi mãi. Có những câu nói vô tình rồi ta sẽ không thể nào quên. Có những bước chân ai đi qua âm thầm, lặng lẽ và để lại trong ta một khoảng trống...
Sáng nay, một blogger bạn anh báo tin, anh đã ra đi!
Anh chọn cho mình một con đường khác
Tại sao vậy?
Tại sao lại vậy???
Chợt thắt lại, nhói đau và hẫng hụt, tôi tìm về "ngôi nhà" của anh để rồi tự trách mình sao ta thờ ơ thế. Sao không cảm nhận được chút gì đó về tâm sự của anh, sao ta và ai đó không thể sẻ chia, sao không...?
Quen nhau cũng trên weblog, những entry của anh, những chia sẻ của anh... đôi lần tôi comment. Entry "tạm biệt các bạn của tôi" do anh viết, tôi là người comment cuối cùng, nhưng rõ nghĩa nhất: "Chỉ là tạm thôi nhé! Mong ngày gặp lại nồng nhiệt hơn anh ha!" Một người vô danh Comment lại "Good>> bye"
Người đó có phải là anh không? Giờ chỉ là hư ảo, Anh hãy tiếp tục con đường anh đã chọn. Anh hãy cứ đi, đi đến nơi không nhuốm bụi trần, ở nơi dó có khi, có khi, có khi là nắng ấm. Có khi lại là nơi anh có thể thả mình mênh mang.
Tôi đọc lại những vần thơ anh viết lần cuối: "Vạn sự đều tùy duyên mà địnhTrái đất tròn nhưng lại lắm nguy taiBao gian trá kiếp người khôn gột rửaBạn tôi ơi, xin đừng buồn nữaGiũ bụi hồng trần, tôi cầu nguyện bạn luôn vuiNgày xưa tôi tìm vui bên tình áiTham, sân, si... đều lụy bởi chữ "tình"Rồi tham lam, ghen ghét bao người...Giờ ngoảnh lại sao mà "trần gian" thế Bên chân Phật tôi ngày ngày giác ngộChỉ có "thiền" mới giũ bỏ bi aiHỉ, nộ, ái, ố chỉ là phường yêu quáiKhiến người ta quên hết nghĩa tìnhQuên đi những đạo nghĩa nhân sinhDưới sen hồng, lòng lại thấy thảnh thơiTrong như suối bình yên không gợn sóngLòng từ bi là cội nguồn yên ấmKhông tham lam, sống theo lời PhậtLà trọn đời ta thấy thảnh thơiMỗi đêm tôi nguyện cầu bên PhậtCầu cho ba, mẹ sống đời với conBao tai ách, chỉ mình con gánh chịuSuốt đời này chỉ nguyện bấy nhiêu thôi!"(Phan Độc Hành)
Hay những tâm sự buồn như lời cuối: "Tuổi hai mốt xin nương nhờ cửa PhậtBụi hồng trần xin giũ áo từ đâyMong quên hết phiền muộn thế gian nàySống trọn kiếp bên lời kinh, câu kệHai mốt tuổi xuân còn phơi phớiNhưng duyên này mấy kiếp mới gặp đâyVề với Phật nghĩa là duyên đã đủNguyện trọn đời tôi chỉ có Phật thôiChào tạm biệt hay vĩnh biệt bạn tôiNhững năm tháng còn luyến lưu chi nữaCho tôi trọn đường tu nơi cửa PhậtXin giũ bỏ thất tình lục dụcĐể đêm ngày tôi tụng niệm lời kinhSám hối quãng đời đã qua bao tội lỗiĐã dối gian, sân si biết bao ngườiXin Phật hãy độ trìĐể con toàn vẹn bên duyên PhậtTuổi hai mốt xin chào vĩnh biệtKể từ đây tôi chỉ biết Phật thôiSớm tối bên lời kinh câu kệNguyện cầu cho cha mẹ bình anGột rửa hết tội lỗi đã trót mangBao cay đắng xin phần con nhận lãnhCòn bạn bè tôi, mong mọi người hạnh phúcTôi đêm ngày cầu nguyện cho mọi ngườiBình an, hạnh phúcChào tạm biệt, tôi xin chào tất cảKể từ đây trên thế gian nàyKhông còn nữa người trai lãng tửMà chỉ còn Phật tử mà thôiChào tạm biệt và chào...vĩnh biệt!"
Để lại thấy rằng đôi khi ta thờ ơ biết bao! Giá như ta hoặc ai đó lướt qua soi rạng được những dòng nhật ký, đọc được những tâm sự và có thể... vực anh dậy! Bước... hụt!
|
9 Góp ý:
Một niềm hy vọng lại lóe lên, mong anh vẫn tìm thấy sự bình yên nơi cửa phật.
Chcú anh luôn vui:D
Cứ hy vọng đi, rằng 1 ngày nào đó, chúng ta sẽ được gặp lại bạn ấy một cách "nồng nhiệt" - như lời Kent nói! :)
Vâng, mình đã được đọc comment của bạn trong Entry "tạm biệt các bạn của tôi" - entry từ biệt các Blogger của Phan Độc Hành.
Có phải là quá thờ ơ khi đứng trước lời giã từ mà nếu ta đọc chậm thêm chút nữa ta đã... Và ta, những người còn lại đừng tự dằn vặt lòng mình. Hãy cùng nhau thắp lên nén hương cho người đã khuyất và hãy cố gắng soi rọi những con ngừơi còn lại trong cộng đồng Blog này. Hãy chia sẻ, động viên nhau vượt qua những cái Tham, sân, si của cuộc sống đời thường. (Hito)
Gởi góp ý mới
<< Trở về