Ngày xưa,có một phú ông rất ưa sưu tầm,tích chứa các loại Trân bảo cơ hồ tất cả châu báu trên thế giới đều chất đống ở nhà ông.Một hôm có người mách:
Ở Nam Hải có một loại Hồng Huyết trân châu,cực kỳ quý hiếm.Dưới ánh Trăng,nó toả chiếu màu sắc đẹp mê hồn.Tất cả tài bảo hiện có của ông nếu đem so tính ra giá trị không bằng một góc hạt Trân châu này.
Vừa nghe thế,Phú ông choáng người,không thiết cơm nước.Lòng cứ tơ tưởng mãi...rồi ông quyết chí đi tới Nam Hải kiếm cho bằng được Huyết Trân Châu.
Ông rủ thêm người bạn có máu mê bảo vật cùng lên đường đi Nam Hải.Trải qua nhiều gian nan nguy hiểm,cuối cùng ông đến được vùng biển có Huyết Trân Châu,thuê một chiếc thuyền và dong ra biển.
Do Huyết trân châu hảo máu nên phú ông phải dùng kim đâm và thân mình,lấy máu làm mồi để trong một cái túi rồi thả xuống biển,Huyết trân châu nghe mùi máu,liền chui vào túi,khi đó ông sẽ vớt nó lên,xẽ ra lấy trân châu.
Thế nhưng,mồi câu cứ bị những loài cá khác ăn hết.Vì vậy,phú ông không ngừng chích máu,liên tục thả mồi nhử.Trải qua ba năm ông mới lấy được Huyết trân châu và quay vào bờ.Ông đưa đưa hạt châu quý giá này cho người bạn xem,ai dè bạn ông vừa nhìn thấy hạt châu và xô ông xuống vực.
Ở đáy vực,phú ông nếm cảnh đói lạnh,suốt mấy ngày trời,nghĩ:chắc mình sẽ chết rục nơi đây thôi!bổng nghe có tiếng sư tử đến uống nước gần đấy,đợi sư tử đi khỏi,ông lần theo nó ra đến cửa hang,phải vất vả lắm ông mới trèo lên được.Về đến quê hương,ông tìm tên bạn gian ác đã cướp châu của mình,bảo:
Tôi nghĩ ông là bạn thân giao nên mới đưa hạt châu cho xem,ai dè ông nổi máu tham,đoạt châu còn giết chết tôi.Giờ muốn yên thân thì hãy mau trả hạt châu lại,tôi hứa sẽ bỏ qua,không kể chuyện này cho ai nghe,người bạn kia sợ ông tố giác nên lật đật trả hạt châu.Đòi được châu,phú ông mừng rỡ quay về nhà,đưa cho vợ và các con xem,hai đứa con trai thích lắm,xin cha cho chúng cầm đi chơi một lúc.Ngắm châu đã đời,chúng xoay qua cải lý với nhau về việc Huyết trân châu từ đâu mà có.
Đứa này nói:
-Thì hạt châu lấy ở trong túi chứ ở đâu?
Đứa kia lắc đầu:
-Không!không phải vậy!Nó...ở trong chum nước nhà ta cơ!
Phú ông nghe các con nói,không nhịn được cười to.
Vợ ông ngạc nhiên hỏi:
-Mình cười gì thế?
Ông đáp:để có được hạt châu này,tôi phải đến tận Nam Hải,trích máu làm mồi,vất vả ba năm ròng.Ngày tôi được hạt châu thì lại bị thằng bạn thân nhất trở mặt làm hại,ném tôi xuống vực,suýt nữa thì làm mồi cho sư tử,tôi phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được hạt châu.Song các con ngây thơ không hề biết,cứ nói là hạt châu có sẵn trong túi,có sẵn trong chum nước.HAHA.....
Bài Học qua câu chuyện:
Những gì mình chưa từng trải qua thì sẽ không hiểu được những khó khăn trong đó.
Trong đời,ta thường thấy người khác thành công dễ dàng,còn bản thân mình muốn thành đạt thì sao quá gian nan.Phải chăng!vì chúng ta chẳng chịu đích thân trải qua những kinh nghiệm xương máu!Nếu ta cứ ngồi yên,không làm mà muốn hưởng,chờ người hoàn thành dùm,ắt ta sẽ khó toại nguyện và hối tiếc một khi nhìn lại,nhận ra mình đã để cuộc đời trôi suông,bỏ phí thời gian vô ích.
Ai chịu đổ mồ hôi,sôi nước mắt để thực hiện cho bằng được mục đích,hoài bảo của mình thì mới hưởng được niềm phúc lạc khi thành quả đến và sẽ nhận ra sự khó nhọc của mình được đền bù xứng đáng,không hề uổng công.
|
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về