nhatkithoisinhvienbk4

Blog anhchicoemmathoi

anhchicoemmathoi

Tên:
Longwonder
Nơi cư ngụ:
Lop Van 2b-k4, DHDL PHU XUAN, Tp.HUE, Vietnam

Số điểm của Blog này là 6 (số lần vote: 1)

-----------------------------

Xem thông tin cá nhân
Danh sách bạn bè (1 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu

Bài viết mới

Trang web của tôi

Lưu trữ

Meta

  • Trang chủ
  • Trang Giải trí
  • Chat chit

Powered by Ngoisaoblog

Thứ Năm, ngày 01 tháng 11, 2007

Anh nho em
Điểm Ngôi sao Blog: 0 (0 lượt)
| Bình chọn:
Nhật ký cho em: Lại một ngày nữa anh nhớ em!

Anh bỗng thấy đầu óc quay cuồng sau khi nghe bà nội em nói: “Cháu không nên đi lại đây nữa. Cháu cứ đi lại sẽ làm cho Hạnh nó ngại. Mẹ Hạnh đi xem người ta nói Hạnh chỉ hợp với người cùng tuổi hoặc ít hơn thôi. Mẹ Hạnh cũng gọi điện xuống để nói anh Việt kiểm tra Hạnh nữa…”.

Vậy là bà và anh Việt ít nhiều cũng biết chuyện của chúng mình rồi. Giờ đây những người thân của em đều rất lo cho em. Lúc đó anh không thể nghĩ ra điều gì hơn là cứ ngồi yên lặng. Em xuống nhà, hai đứa đi ra nhà cô Lan. Anh vội tránh đi khi gần đến nhà cô, vì sợ nếu cô biết sẽ làm em khó xử. Anh lang thang mãi vẫn chưa nghĩ ra điều gì. Trong đầu vẫn chỉ nghĩ tìm mọi cách để được đi chơi cùng em tối đó.

Anh quay lại gần nhà cô, vẫn thấy xe em ở đó. Chắc em không đi công việc với cô nữa. Anh ngồi chờ và ông trời đã lại giúp anh một lần nữa. Em ra khỏi nhà cô một mình, gặp anh và không có cách nào từ chối khi anh nói: “Hãy cho anh đi cùng em, vì lúc này anh vẫn chưa nghĩ ra mình phải làm gì”…

Lần đầu tiên anh gặp những người bạn cấp 3 của em. Họ gọi anh là gì nhỉ? “Lễ tân riêng của em”. Anh thấy rất vui và bạn bè em cũng rất thân thiện. Anh đã nhớ hết tên của họ: Thanh, Yên, Quỳnh Anh, Thu, Mai. Chia tay họ mình đi về phía Trung tâm hội nghị Quốc Gia, đi qua đường hầm… Chúng mình lại có những phút giây hạnh phúc bên nhau. Anh đã cõng em đi trên một đoạn đường rất dài. Anh muốn được cõng em đi mãi, đi đến bao giờ vết thương trong lòng em không còn nữa.

Người ta nếu bị thương khi được cõng sẽ thấy bớt đau hơn đúng không em, nhưng đó là những vết thương trên da thịt. Còn anh lại làm em bị tổn thương trong lòng, bao giờ anh mới xoa dịu được nó đây. Em hãy để anh được cõng em hàng ngày, như vậy anh mới cảm nhận được vết thương trong lòng em được vơi đi…

Em về nhà đúng giờ như đã hứa với người lớn. Anh cũng về nhà nhưng phải đi bộ một đoạn khá xa. Vừa đi vừa nhảy, cảm giác yêu đời đang tràn gập trong anh vì anh đã cảm nhận được tình yêu sâu nặng em dành cho anh… Em nhắn tin xin lỗi vì chuyện đã kể về nghề nghiệp của anh cho bạn bè em biết. Anh không biết rằng có tin nhắn, thế là em rất buồn…

Quá nửa đêm em vẫn chưa ngủ. Anh gọi điện và chúng mình nói chuyện mãi. Em muốn anh học tàng hình, vì ước gì lúc đó anh đến được bên em…

1h30 sáng anh có mặt trước nhà em. Có ai đó phát hiện ra sự xuất hiện không bình thường của anh. Vậy là anh không có cách nào để trèo lên tầng 2, đến bên em được. Điện thoại của anh lại mất sóng, chúng mình cũng không thể liên lạc được. Anh cứ quanh quẩn mãi ở khu nhà em, làm cho người hàng xóm phải gọi điện báo công an về hiện tượng có kẻ trộm.

2h15' anh được nhìn thấy em qua cửa sổ, chúng mình vẫy tay tạm biệt nhau và gửi cho nhau những cái hôn gió. Anh yên tâm quay trở về nhà sau khi đụng phải một anh công an ở đầu ngõ nhà em…

Anh ngủ rất ngon và chắc em cũng vậy…

6h anh tỉnh giấc, rảo bước nhanh sang phía nhà em. Anh chờ mãi 8h em mới bắt được tín hiệu của anh. Em ra, mình đi ăn sáng thật thú vị… Em lạnh lùng nói anh về đi, mình em đi chợ, đừng gặp em nữa. Nỗi buồn giằng xé trong anh, mọi cố gắng của anh để làm em thay đổi ý định đều vô vọng.

Em đi chợ, anh quay lại quán nước và chờ đợi. 10h, 11h… vẫn không thấy em đi ra ngoài. Anh nhắn tin và biết được em không đi đến chỗ bạn nữa, chiều em với đi.

11h30 anh đi đến chỗ bạn anh, anh đã rất muốn em đi cùng mà không được em đồng ý. Cả buổi chiều đi chơi cùng bạn bè mà đầu óc anh thì để ở chỗ em.

19h30' anh gọi cho em, em không muốn anh gặp em buổi tối nữa. Nhưng sao anh chịu đựng được điều đó. Em đang là nguồn sống của anh, thiếu em anh không sao sống được. Anh tìm mọi cách gọi điện cho bạn bè em để tìm kiếm xem em ở đâu nhưng đều vô vọng. May mắn cho anh, chỉ dự đoán là em sẽ ra ga để tiễn một người bạn. Anh chờ ở đó và chúng mình lại được gặp nhau. Anh đưa em đi sinh nhật Thu, anh lại biết thêm nhà một bạn nữa của em.

Anh đưa em về, chúng mình lại có thêm những giây phút ở bên nhau. Ở bên em thật tuyệt vời, anh không muốn xa em một chút nào. Anh rất ghét khi em lại nói mình đừng gặp nhau nữa nhé. Chúng mình không ngẫu nhiên gặp nhau. Cuộc đời đã cho anh gặp em và anh sẽ không để cuộc đời cướp em đi khỏi anh đâu. Anh yêu em nhiều nhiều lắm!

Em đừng suy nghĩ và lo lắng nhiều nữa. Em không lo lắng thì mọi người cũng sẽ không lo lắng. Anh sẽ luôn ở bên để ủng hộ em, nhất định em sẽ luôn thành công với các dự định của mình. Khi em mệt mỏi sẽ có anh ở bên để động viên chăm sóc, cả những lúc có những khó khăn trong cuộc sống nữa. Anh cũng cần được em động viên khi anh gặp phải khó khăn và cả khi anh mệt mỏi nữa. Chúng mình cần có nhau và em cũng biết điều đó mà. Vì vậy đừng bao giờ em nói với anh là chúng mình không gặp nhau nữa nhé. Em cũng đừng lo lắng gì nữa. Anh cũng không đến nhà em nữa cho đến khi chuyện của anh không còn rắc rối. Nhưng không được gặp em thì anh không thể chịu đựng nổi.

Chúc em có một tuần mới vui vẻ, hạnh phúc và thành công. Anh bắt đầu tuần mới đây.

Anh nhớ em!

Longwonder >> 02:48 PM 0 góp ý

0 Góp ý:

Chưa có góp ý nào !

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về

 

  • Câu chuyện tình tôi
  • Co va Hoa
  • Cau mong
  • Cau mong
  • THU NHO ANH
  • Tinh co
  • Anh la cua rieng em
    • 01/11/2007 - 30/11/2007
    • Bài hiện tại