Gởi góp ý Blog

Tên sổ Nhật ký thương trường nghiệt ngã em vô tình 
Bài Cảm Xúc Không Tên,chuyện bình thường xin giới thiệu....

Bạn có thể gõ dấu tiếng Việt tự động (F8 để thay đổi kiểu gõ)
Hãy nhìn thanh trạng thái của trình duyệt để biết thêm thông tin
Người gởi
Ẩn danh

Xin kính chào quý vị và các bạn!

chuyện bình thường xin giới thiệu vài cảm xúc không tên?!


....Mây và khói làm sao mà níu kịp

Gió thổi phía sau nên tóc rối tơi bời....


Chiều nay , khi cơn mưa vô cớ bắt đầu chạm môi người đi ngược hướng lạnh buốt, thì cũng là lúc đám hoa Sao Nhái níu chân em ở nơi chúng ta từng đứng lại...Từng bên nhau....

Người ta gọi những cơn mưa thế này là "Mưa mòi" anh có biết tại sao không ?...Bây giờ , khi phía ngoài đường, những ánh đèn vàng nhoè nhoẹt nước đứng cô độc đợi chờ bước chân ai đó thì cũng là lúc khoảnh khắc ấy lại trở về bên cạnh em-cứa nhẹ vào lòng một nỗi niềm hơi tê buốt nhưng cũng ngọt ngào lắm...!

Biết nói thế nào với anh nhỉ - đám hoa chiều nay trong mưa trắng lắm... Và cũng giống như có lần em đố anh tên của loài hoa ấy, rồi lại tự trả lời , anh cười khẽ và nói với em rằng anh gọi nó bằng cái tên khác ...Thì chúng vẫn trắng tinh khôi.... như một ảo ảnh...

Hoa Sao Nhái như dấu chân của một mối tình đi vắng nằm bơ vơ trên vạt cỏ mướt xanh ngày chúng ta bên nhau ... Ngày mà tất cả những lời nói anh dành cho em đều đầy tin yêu và dịu dàng, rằng chẳng bao giờ anh rời xa em nữa...

Đám hoa gầy và yếu ớt chạy đuổi nhau về phía bờ sông . Chúng cũng hướng về phía mặt trời nhưng chỉ khác là chúng quá nhỏ và thấp bé. Chúng muốn nói một điều gì đó , nhưng ...bầu trời thì cao ... và xa biết bao nhiêu....

Khoảng cách tách chúng ta ra và ném cả hai về phía thực tại- khi ám ảnh em là lời nói của anh - dưới bóng tối thiếu ánh đèn vàng vọt - cứa vào em đau nhói .Ấy là lúc , cuộc sống kéo anh đi, thật xa khỏi em, em gọi, nhưng anh không nghe thấy nữa....


Giá như bên cạnh những bước chân của anh bây giờ có dấu chân loài hoa ấy , những dấu chân phiền muộn của một mối tình đi vắng ...Nhưng sự thật luôn luôn khoả lấp lên chúng ta đó là những con đường anh đi ...chúng chẳng có bất cứ loài hoa dại nào. Đơn giản vì anh đang sống giữa lòng phố hẹp ...Hẹp nên chỉ mông lung những hoài niệm mà thôi ...

Nhìn Sao Nhái dưới mưa- Em hiểu em muốn sống mãi với ánh mắt lạnh và sắc đến tàn nhẫn của anh rồi để đến khi bất chợt gặp loài hoa vô hương ấy mới nhận ra mình đang khóc....!

Hôm nay, dưới cơn mưa dai dẳng hoà vào với bóng chiều tím thẫm , em tìm thấy nỗi niềm mình nằm chỏng chơ , ướt sũng bên cạnh dấu chân của loài hoa chẳng bao giờ với được tới Mặt Trời....

Em có giống loài hoa ấy không anh....?

kt: chuyện bình thường