Nắng nhẹ nhàng như những hạt lân tinh rắc đều trên tán lá của hàng xoan đào trước cửa nhà. Bức tường lặng yên như một niềm thương nhớ bâng quơ, và gió vẫn thổi mang theo nỗi lòng người lữ thứ. Cảm ơn tạo hoá đã ban cho mình đôi mắt để được nhìn thấy chỉ giản đơn thôi, một khoảnh khắc của nắng đang rơi. Cảm ơn tạo hoá đã ban cho mình đôi tai để lắng nghe trọn vẹn những thanh âm của cuộc sống. Cảm ơn tạo hoá đã ban cho mình giọng nói để đựơc cất lên hai tiếng " Cảm ơn!" tự đáy lòng mình. Thật giản đơn, bình dị đến khiêm nhường của quy luật tiến hoá sinh động vật trên thế giới mà với mình thật lạ lùng đến lì diệu và đầy bí ẩn. Từ những bước chân chập chững trong rừng già nguyen thuỷ đến kỉ nguyên của ánh sáng văn minh trong thời đại ngày nay. Ắt hẳn hàng triệu năm đấu tranh và thử thách ấy phải là một quá trình vượt dốc đầy vĩ đại của lịch sử loài người. Máu xương của biết bao thế hệ đã ngã xuống để hôm nay, chúng ta được trang nghiêm đứng dưới cờ đỏ sao vàng tung bay trong làn gió của hoà bình độc lập. Cùng đồng thanh hát " Tiến Quân Ca" khi nhịp đời đang dâng lên phơi phới. Cất bớt những cảm xúc riêng tư hãy cùng lắng nghe một mùa thu của xứ sở cây tre đang vẫy gọi:
" Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng thu phấp phới
Trong biếc nói cười thiết tha
Trời thu đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta..."( Nguyễn Đình Thi).
Đã bao tháng năm trôi qua từ những mùa thu lịch sử. Thu bừng lên từ "mưa bom bão đạn", thu thiết tha trong con mắt thi nhân uống cạn cả men tình. Thu cũng diễm lệ thướt tha như một nàng công chúa. Thu cũng lắng sâu, ngọt ngào & thanh thản tựa như giấc mơ hoa:
" Em không nghe mùa thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô.."( Lưu Trọng Lư)
Cảnh thu và tình thu tuy hai là một, hoà quyện, đan xen, nhờ nắng nhờ gió...tô vẽ thêm những gàm màu tươi tắn cho bức tranh thu. Thu đang nhuộm vàng từng sắc lá, một màu vàng mảnh mai, yếu ớt cuối mùa đang khẽ khàng rụng xuống. Gió lại thổi khiến sự và chạm của chiêc lá với mặt đất nghe rõ từng tiếng..từng tiếng..xôn xao. Những chiếc lá mới chớm ngả màu còn vương vấn cảnh cây khẳng khiu kia nữa. Nhìn chúng thật ngộ nghĩnh, một gam màu pha trộn giữa màu xanh lá cây và màu vàng của nắng. Một gam màu lờ lờ trung tính theo Chủ Nghĩa Ấn tượng của hội hoạ đầu thế kỉ XX. Một nét chấm phá đầy sắc sảo nhưng cũng rất đõi nên thơ. Chắc bởi vậy, trong bốn mùa Xuân, hạ, thu, đông thì chỉ có mùa thu mới được gọi bằng cái tên thân thương - Mùa của thi nhân.
Thu tràn ngập khắp nẻo đường Hà Nội,đâu đâu ta cũng nhìn thấy một màu ửng vàng. Nhất là những buổi trưa khi mặt trời lên cao nhất,những sợi ánh sáng mảnh mai xâm lấn những con đường khiến từng làn bụi của chiếc xe vừa lao qua cũng vẩn lên một màu óng ánh.Những buổi chiều mùa thu trong thành phố bạn biết không, có những phút giây mình lặng yên nghe ngóng sự rũa màu sắc qua từng khoảnh khắc. Nếu buổi trưa và đàu giờ chiều, cả Hà Nôi như khoan thai vui vẻ trong cái màu vàng nhạt nhoà và nghe tiếng gió thổi làm lá khẽ xôn xao. Thì đến hoàng hôn, khi mặt trời cứ chạy trốn những đám mây,bầu trời chỉ còn nắng nhạt. Thật bất ngờ, tất cả không gian quanh mình như bị nhấn chìm trong màu vàng nghệ có pha chút màu lam vì sương đang xuống dần và khói từ các gia đình, các nhà máy xí nghiệp hoà lần vào nhau. Tất cả vẻ mơ màng của một chiều thu lại như đang khép dần trong thinh lặng. Một chút gì đó thật ảm đạm khi phát hiện phái đường chân trời có một chú chim đang sải cánh bay. Ngay bên mình là những cành cây gầy guộc hơn hẳn sau một mùa bão tố, nắng mưa của đất trời &của con người.
Cơn gió chiều khe khẽ bước chân ai
Và bóng tối sắp hoà tan sắc đỏ
Những cành câykhẳng khiu cuối phố
Chợt bâng khuâng, tiếc nuối mơ hồ.
Có tiếc nuối cũng chẳng để làm gì khi mùa thu theo quy luật của tạo hoá đang xa dần và mãi mãi. May chăng vương vãi đâu đây một vẻ thắm thiết của màu thu vàng như kỉ niệm và thăm thẳm nỗi nhớ thương như kí ức chẳng thể phai mờ. Ta con đứng đó làm chi khi cuộc đời đang vẫy gọi(?). Tâm hồn ta quá mỏng manh và trái tim ta thì vô cùng yếu đuối vậy mà, không hiểu sao con người ta lại có sức sống tràn đầy. Trong ta,sao lạ thế?đó phải chăng là nguyên nhân của sự đấu tranh, cuộc chiến nội tâm, sự giằng xé của những xúc cảm(?), sự đổ vỡ và cả những vẹn nguyên nhất(?). Nói một cách bóng bẩy thì trong đôi mắt này có một mùa thu tuyệt vời đang bay bổng giữa một mùa thu tuyệt vọng. Nếu có thể một lần, cho mình quẳng cái Tôi này trong cái Ta của cuộc sống để luôn được thấy mình đang sống như bao người. Những khoảnh khắc mùa thu đầy thi hứng ấy rồi cũng sẽ qua đi theo dongf cảm xúc nối tiếp của một cuộc hành trình. Còn lại trong mình là gì khi lặng lẽ kết những đóa hoa màu trắng tiễn biệt một mùa thu(?). Nếu có anh ở đây, mình sẽ mượn đôi vai anh để dấu trong đó biết bao giọt nước mắt, để đựoc khóc một cách say mê cho vai áo anh ướt hết. Vì chỉ có nước mắt và nụ cười chân thực dành tặng anh, món quà trọn vẹn nghĩa yêu thương.
Mùa thu của hôm nay như bản hoà tấu đầy ý vị, tình tứ. Mùa thu có pha chút u buồn nhưng đâu đây vẫn toát lên một vẻ trong sáng, dịu mơ. Hãy nhìn mùa thu bằng đôi mắt biếc xanh của tuổi trẻ để thấy trong đó sắc vàng man mác ngoài kia là một màu bồng bềnh ánh sáng loá vàng cuả niềm tin. Màu của nhiệt huyết đang hừng hực cháy trong trái tim tuổi trẻ. Hãy cho mình cùng nắm tay bạn và bước đi trên con đường gió lộng đưa hưong hoa cúc nồng nàn. Hãy cùng mình, chúng ta cùng tìm xem đâu là màu hồng rực rỡ của bình minh đang chiếu sáng những đoá Đinh Đăng tím một màu chung thuỷ. Hãy bên mình, lặng yên lắng nghe những khoảnh khắc của mùa thu, cùng tiễn biệt mọt ngày đang trôi qua và niềm vui sẽ tới. Phía đằng đông sẽ rạng ngời đón đợi những trái tim yêu đời, yêu người bao tha thiết.
Cơn gió nhẹ lướt trên môi, bát chợt khên ai bỗng mỉm cười và...
Khi ánh trăng bàng bạc phủ không gian
Và tiếng trống, tiếng đàn nghe rộn rã
Thấy trong gió có mùi thơm rất lạ
Là thoảng xa gần mọt vẻ của mùa thu.
Là hương sắc trăng tròn vẫn một thoáng suy tư,
Và ánh mắt, nụ cười bao em bé
La giọng hát ngân vang trong mùa thu rất khẽ
Và những nụ hôn tuổi trẻ của ngày mai.
|
21 Góp ý:
Bạn ơi,mùa thu của bạn tuyệt vời lắm,nhưng mình cảm nhận thấy nhiều tâm tư,một chút nhậy cảm với không gian nữa,mình rất thích những câu thơ trích dẫn của bạn!
Tặng bạn mấy vần thơ viết về mùa thu của mình,cũng buồn da diết,cũng nhớ mênh mông...và sầu tư ảo vọng!
"Về nhé em gặp mùa thu Hà Nội
Là vàng buồn ngơ ngẩn bước chân anh.
Gío tương tư gửi lòng trong mắt biếc
Xa nhau rồi nuối tiếc khoảng trời xanh
Mùa mưa qua ướt vô tình như ai vậy
Chẳng thấy còn màu mắt biếc thơ ngây
Em vội vã như mùa thu ào đến
Chưa kịp nói gì nắng đã mang đi...
Chúc bạn vui,mình sẽ tặng bạn nhiều bài thơ hơn do mình tự viết,nhiều lắm!
Chưa biết nhau nên ko hiểu bạn có fải người HN ko, sao có "khoảnh khắc thu" tuyệtnhư thế!?
Tâm hồn ta vẫn hao gầy mong manh.
Trái tim yếu đuối nhỏ xinh,
Nhưng đầy sức sống trào quanh ta cùng!
Đúng phong cách của Hoa ngố roài! lãng mạn & đẹp.Miêu tả mọi thứ cứ gọi là phê như con tê tê.
Cuoc song xo bo lam minh quen cam xuc, lau lam roi chang nghi den tho van, truoc kia minh cung hay co cam giac cam nhan va hoa minh vao thien nhien nhu the nay, khi do trong long cung co nhung van tho, dung hon chi la nhung cau chi ghi nhan cam xuc cua minh. Doc nhung cam nhan cua ban minh thay nhu song lai thoi sinh vien, thoi cua bang lang, hoa phuong, cua cam giac menh manh, man mac buon ma khong hieu vi sao khi lang thang mot minh tren nhung neo duong, nhung cuoc vui cung be ban vv...Bay gio sau khi doc bai cua ban minh tu hoi moi thang may lan minh nguoc mat len nhin bau troi? Da bao lau roi minh chua cam nhan duoc anh trang? Oi, cuoc song///Dung la
Mua thu xua nay da khac roi
Toi khong thay duoc nang vang tuoi roi
Chang co noi buon nao khong ten goi
Chang giat minh khi thay canh hoa roi
That vay, co le nhung cam xuc lang man va chan that da bi nhung lo toan, voi nhung noi buon truoc nhung van de cu the dat ra tu cuoc song lam cho bien mat hay noi dung hon la don no vao mot noi xa tham trong tam hon.
The moi biet tuoi hoc tro va thoi sinh vien la dep nhat./
---------->Và anh nghe thu rơi
Trãi dài trên nỗi nhớ
Cầm tay em bỡ ngỡ...
Biển tình reo chơi vơi...
Tâm hồn ta quá mỏng manh,trái tim ta vô cùng yếu đuối
Mùa thu đẹp thế mà có chút gì đó để làm kỷ niệm thì hay hơn phải không Hoa ?
mua` thu co` nhieu ky niem...
Cơn gió chiều khe khẽ bước chân ai
Và bóng tối sắp hoà tan sắc đỏ
Những cành câykhẳng khiu cuối phố
Chợt bâng khuâng, tiếc nuối mơ hồ
Cho xuân xanh lại
những thì chớm đong
Hinh như là nhớ ở trong
Mà ngoài thì nắng,
khi lòng lại mưa
Ngõ về áo trắng dài mơ
Màu thu là mùa của nhớ thương và cũng là Mùa của thi nhân như ai đã từng nói . HHD yêu mùa thu , và nhớ mùa thu ngay cả khi đang ở trong mùa thu ? Lạ chưa ? Và mùa thu Hà nội càng làm cho mối tình thu thêm da diết và không khi nào có thể quên được ...
May chăng vương vãi đâu đây một vẻ thắm thiết của màu thu vàng như kỉ niệm và thăm thẳm nỗi nhớ thương như kí ức chẳng thể phai mờ
_____________________________________________________
Buồn ! mình chẳng biết nên comment cái gì chỉ mong sao " khoảng khắc thu " cho bạn chút gì vui vẻ hơn .
Gởi góp ý mới
<< Trở về