» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình

Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007
Hủ Tiếu Và Cuộc Đời
Điểm Ngôi sao Blog: 18 (3 lượt)
| Bình chọn:

Hủ tiếu và cuộc đờiHạnh Nguyễn
- Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà tôi.


Mẹ đã đau lòng đến thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc quá trời khi từng ngày nhìn gã phải lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, muốn ở mãi trong vòng tay mẹ. Mà mẹ cũng biết, ừ thì gã có lớn lên đó nhưng tâm hồn gã mãi mãi chẳng lớn lên được tí teo nào đâu.

Lúc còn nhỏ thì không sao, gã cũng không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy sao vặn vẹo mà đau quá thôi, nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã nhìn gã mà khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng mà cười, môi mẹ nói rằng, ráng bước đi đi con. Tự mình phải bước đi trên đôi chân của mình dù đôi chân ấy có khập khiễng, mẹ muốn gã hiểu ý nghiã sâu xa đó, nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sự hiểu biết mẹ à. Nhưng mẹ an tâm, gã nhủ lòng, vì tim gã biết thổn thức khi nhìn mẹ khóc đấy thôi. Gã yêu mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!

Khi gã lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chớ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên cạnh mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình nhiêu đó hà, không có gì thay đổi, nhìn nhà bên cạnh thấy cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ chứ ai. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to hay nhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho. Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây… Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta. Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình tay gân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, mẹ người ta cả ngày trong nhà thôi. Mà mẹ người ta thì thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấy mẹ người ta thương mình nữa mà. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở. Gã cũng có mẹ có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suy nghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình mà thôi.

Là trẻ con thì gã được mẹ chăm lo, lúc ấy tóc mẹ màu đen.

Là người lớn thì gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bây giờ màu trắng rồi.

Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bây giờ, đôi chân khập khiễng, đôi tay khập khiễng… làm gì bây giờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo...". gã nghe sao hiểu vậy thôi! Gã thấy thương mẹ quá trời quá đất.

Người ta nói ở đời chẳng có chi là đường cùng cả, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ sao mẹ!). Nơi gã sống moị người quen nhìn gã rồi, chẳng ai đâu ở không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã cả. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấy gã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi.

Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, cho mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát:

"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
Mồ côi khổ lắm ai ơi..."

Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bây giờ hằng ngày, hai bàn tay gã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất cái tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người cho là thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau.

Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà, có một bữa trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu của gã bưng đến, đứa bé hỏi chớ: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn là sẽ la lên "Sao con hỏi vậy với chú, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!".

Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà! Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngày sống có ích, ngày nào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngày nào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ. Phải bưng bê bằng tay nè, đi bằng chân nè, suy nghĩ bằng đầu óc nè, suy nghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng nè. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quý sao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấy như thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình như thế mà mấy ai hiểu được.


o O o

Một lúc nào đó bạn vô tình có ăn hủ tiếu, hãy thử nhớ đến một gã trai như thế. Để thấy rằng làm một con người rất khó, chọn cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Chọn rồi thì mình phải sống ra sao cho nó chu toàn, cho nó nồng nhiệt, cho cuộc đời mình có ích theo một cách nào đó. Chúng ta tự cho mình quá đầy đủ nhưng đôi khi ta không biết thế nào sống cho nó cảm thấy vừa vặn. Còn với gã, chọn hủ tiếu là cuộc đời dù rằng gã không trọn vẹn nhưng gã đã sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn đó biết bao.

Được hết mình chạy tới ngày mai là sung sướng biết bao nhiêu vậy mà mấy ai trong chúng ta có thể làm được…



comet >> 04:19 PM 9 góp ý
 
9 Góp ý:
Vào lúc 11:00 AM | Thứ Bảy, ngày 17 tháng 11, 2007, Nô.
thanhnam62Bài viết của bạn rất ấn tượng nếu như không nói cái tình trong bài viết đã vượt qua nỗi đau, sự thống khổ của mẹ con anh Vũ để nâng lên một tầm cao mới- cái nghĩa, cái tình, cái đạo, cái tâm...!

Vào lúc 08:06 AM | Thứ Bảy, ngày 17 tháng 11, 2007, Người đưa tin
chuyenbenleCho mình xin bài này đưa lên Tinnhanhblog.com nhé

Vào lúc 05:25 AM | Thứ Bảy, ngày 17 tháng 11, 2007, Khúc_buồn
khaphongbaQuả là một con người đáng được trân trọng

Vào lúc 11:23 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, Lãng tử Trần Nam
tranhanamBài viết hay và xúc động.

Vào lúc 09:41 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, Quynh_Anh
quynhphiHay!!!

Vào lúc 09:25 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, internet
ngtrantuananh


 "  Nha^'t nghe^.    tinh , nha^'t  tha^n  vinh  " ma-

Tu xua toi nay chi co nguoi hen, chu dau co nghe hen ! phai ko ban .?

Vào lúc 06:47 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, Huongmuathu
mecuatoicó rất nhiều dấu chấm phẩy như anh trong cuộc đời này,và gắn với số phận con người là niềm vui và cả nước mắt.nhưng vẫn sống,thơm phức,nồng nàn như hủ tiếu chẳng bao giờ biến mất

Vào lúc 05:51 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, •♥ Bắprang123 ♥•
popcorn123câu chuyện hay lắm, chúng ta nên chọn cách sống sao cho thật có ích, có ích cho bản thân, có ích cho mọi người và nên hài lòng với cái minh đang có. cảm ơn bạn.

Vào lúc 05:23 PM | Thứ Sáu, ngày 16 tháng 11, 2007, hoa hướng dương
sadwomenBài viết cảm động quá ! Có một sự cảm thông sâu sắc tận đáy lòng tác giả khi đọc xong bài này .

Gởi góp ý mới

<< Trở về

 
 
Powered by Ngoisaoblog.com
 
Blog sunflower0000
(đã offline)
Lượt xem: 2373
sunflower0000
Tên : comet
Nơi cư ngụ : Tiền Giang, Vietnam
 
Số điểm của Blog này là 70 (số lần vote: 13)
Xem thông tin cá nhân
Album cá nhân
Danh sách bạn bè (13 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu
Lưu bút
hophuongthuy hi lam w en nha
  gởi lúc 16:00 27/01/2008
songsinh Chuc mot ngay vui nhe!^^
  gởi lúc 16:46 10/01/2008
5thanhcuchi hung ho
la phong do
niem vui
  gởi lúc 16:07 10/01/2008
namgiangho chao co be ! han hanh lam quen voi em . chuc em vui ...em co nick chu ?
  gởi lúc 15:47 07/12/2007
Bạn bè
lamchankiet
christopher
mrlinhno1
namgiangho
5thanhcuchi
chungthuy
yesterdayonemore
spygirl
namlunmuoimuoi
Trang web của tôi
Bánh Tét Miền Nam
Ngày Tết Của Các Dân Tộc Việt Nam
Hoa Cẩm Chướng Cho Ngày Của Mẹ
Hoa Hồng
Ý Nghĩa Của Hoa Hồng
Nhung Nghich Li Cua Cuoc Song
Sac Mau Va Tinh Yeu
Em Yeu Anh ,Phay
10 Loi Khuyen Tu Bill Gates
Khoc Cung Ban
Mot Cach Nhin Cuoc Doi
Những Giọt Nước Mắt Từ Trên Trời
Giải Thích Và Thấu Hiểu
Cây Buồn Phiền
Hủ Tiếu Và Cuộc Đời
Sao Anh Khong O ben Em
Tình Yeu Va GOOGLE
Ly Và Nước
Cây Lá Và Gió
Đường dẫn yêu thích
Các bài mới cập nhật
GiaoThưa
Bánh Tét Miền Nam
Ngày Tết Của Các Dân Tộc Việt Nam
Hoa Cẩm Chướng Cho Ngày Của Mẹ
Hoa Cẩm Chướng
Sự Tích Hoa Oải Hương
Hoa Hồng
Lưu trữ
01/11/2007 - 30/11/2007
01/12/2007 - 31/12/2007
01/01/2008 - 31/01/2008