Ngày.....tháng 8 năm 2003. Tôi không còn nhớ được chính xác đó là ngày bao nhiêu nữa, cái ngày mà Tôi bắt đầu khám phá sự tò mò của mình về cái mà bạn bè Tôi nói là chat. Đó là năm Tôi đã rời ghế nhà trường và bắt đầu đi trên 1 con đường mới nhiều thử thách và gian khó. Tôi thât sư tò mò về cái gọi là chat nhưng đến bây giờ tôi mới có đủ thời gian để biết về nó. Tôi đa nhờ 1 đứa bạn tạo giùm Tôi 1nickname và thế là Tôi bắt đầu biết chat và khám phá thế giới của chat...... Tôi lên mạng đều đặn hằng ngày sau những giờ học, Tôi nói chuyện với rất nhiều người ở mọi miền của đất nước nhưng Tôi thấy nó sao sao ấy. Mọi người lên mạng dường như chỉ để nói chuyện cho vui nhưng Tôi lại không thích như thế vì Tôi muốn tìm được những người bạn thật sự của mình chứ không phải chỉ để đúa vui....và sau đó khoảng 2 tuần thì Tôi gặp E một người đặc biệt.
Một người có nick rất hay mà Tôi đã chọn ngẫu nhiên để nói chuyện, sau một lúc nói chuyện thật sự rất hợp nhau thì trong đầu Tôi chợ nghĩ " có lẽ đây là người mình đang tìm chăng? ". Người đó hơn Tôi 2 tuổi và chỉ muốn Tôi kêu bằng chị chứ không chịu làm bạn của Tôi nhưng Tôi là con trai mà, mà đã là con trai thì phải làm Anh thì được chứ làm em thì khó chịu lắm. Em đã cho Tôi biết tên(sau này Tôi mới biết đó chỉ là tên giả thôi) và chúng tôi cứ nói chuyện với nhau về cuộc sống. Lúc này gia đình Tôi đang gặp nhiều kho khăn và Em chính là nguồn động viên, khích lệ Tôi để Tôi cố gắng dù chỉ là những lời nói mà thôi nhưng Tôi thất thật hạnh phúc khi được E quan tâm.
Kể từ đó dường như ngày nào trong đầu Tôi cũng nghĩ về E, nghĩ về những lần chúng Tôi nói chuyện thật vui vẻ và rất hợp tính nhau.... Tôi bắt đầu tò mò về cuộc sống của E nhưng E nói cs của E rất buồn nên khuyên Tôi ko biết thì hơn. Nhưng làm sao ko muốn biết khi E là người mà Tôi lúc nào cũng nhớ, dường như trong Tôi đang có 1 tình cảm khác vượt qua tình bạn rồi. Những điền Tôi hỏi về cs của E thì E ko trả lời mà lại dắt Tôi qua 1 chuyện khác. Ngày qua ngày chúng Tôi vẫn nói chuyện với nhau qua mạng....Đến1 hôm E nói muốn được nhìn thấy Tôi 1 lần và Tôi thấy điền đó cũng ko có gì là không thể và Tôi đã gửi wc cho E. Trong đầu Tôi chợt nghĩ: " sao lâu nay mình nói chuyện mà không xin wc của E để biết người mình đang nói chuyện như thế nào nhỉ? ". Tôi muốn E gửi cho tôi nhưng rất tiếc máy của E lại không có nên Tôi cũng ko nghĩ tới nữa. Tôi cũng không phải chờ lâu vì chỉ ngay ngày hôm sau Tôi nhận được 1 mail, đó chính là mail của E và thật bất ngờ khi nội dung của mail chỉ có vài dòng tin nhắn nhưng kèm theo đó lại là 2 tấm hình của E. Tôi vô cùng mừng rỡ và sung sướng biết dường nào. Tôi cứ ngắm nhìn 2 tấm hình của , E thật dễ thương quá......Từ dạo đó lúc nào E cũng ở trong nỗi nhớ của Tôi, nụ cười, ánh mắt, gương mặt đó Tôi không thể quên được. Kể từ đó E bắt đầu kể cho Tôi nghe nhiều hơn về cuộc sống của E, gia đìng của E và những chuyện buồn vui trong cuộc sống. 2 Chúng tôi đã trãi lóng với nhau như thế và dường như đang ngày càng tiến gần đến nhau hơn. Đến 1 ngày E đã hỏi Tôi 1 câu hỏi làm Tôi thật sự rất khó trả lời:
E hỏi Tôi: A có thể yêu và sống chung với 1 người đã có gia đình và con không?
Tôi thật sự ngỡ ngàng trước câu hỏi đó và Tôi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi đó nhưng trong đầu vẫn có những hoài nghi " chẳng lẽ E đã có gia đình?". Rồi Tôi cũng đã cho E 1 câu trả lời chỉ sau vài phút suy nghĩ:
Tôi nói: "Có thể nếu đó là người A yêu và thật sự nếu A đủ khả năng để lo cho người đó"
Sau câu tra lời đó E không nói thêm gì về chuyện đó nữa và chúng tôi bắt đầu nói qua những chuyện khác. Rồii 1 thời gian sau Tôi ít có dịp để ra mạng hơn vì Tôi phải vừa đi học vừa đi làm nên thời gian nói chuyện với E cứ ngày 1 ít dần nhưng không phải Tôi không nhớ E mà là nhớ rất nhiều nữa là đằng khác. Thỉnh thoảng những ngày cuối tuần Tôi cũng ra mạng để đọc tin nhắn E gửi nhưng chẳng lần nào Tôi gặp được E và Tôi cũng chỉ có thể gửi lại cho E những dòng tin nhan thôi.
Một buổi sáng CN trời mưa và lạnh nữa, Tôi ngồi ở tiêm net như mọi tuần để đọc tn và trả lời thì lại gặp E. Đã lâu lắm rồi ko được nói chuyện với E nên khi gặp E Tôi thật sự rất vui. Chúng Tôi nói chuyện với nhau hằng giờ và có thể nói mãi vì biết bao nhiêu điều muốn nói chất chứa bấy lâu nay như muốn vỡ ra............. Cuối cùng thì cũng phải dừng lại vì đã gần 4h chiều và Tôi đã ngồi trên máy hơn 6 tiếng quên cả an trưa. Câu cuối cùng E hỏi Tôi " A có nhớ E không?" và Tôi thật sự hối hận vì đã không trả lời E thật nhanh là Tôi rất nhớ E. Chúng Tôi chia tay mà trong lòng Tôi vẫn còn bối rối vì chưa trả lời câu hỏi của E. Đó cũng chính là lần nói chuyện trực tiếp cuối cùng của Tôi và E vì sau đó chúng tôi không nói chuyện với nhau hơn 1 năm. Trong 1 năm đó chỉ là những dòng tin nhắn cho nhau mà thôi nhưng nỗi nhớ E như ngọn lửa chưa bao giờ tắt trong Tôi và dường như nó đang ghìm lại chuẩn bị bùng cháy lên dữ dội.............
|
6 Góp ý:
nếu đã yêu và không thể quên được thì hãy làm theo nhưng điều trái tim mình muốn làm .....
Nhưng có lẽ đã quá muộn .Tốt hơn hết hãy quên chuyện đó đi .Sau này gặp người khác đừng quên thổ lộ tình cảm của mình khi biết mình thật sự...yêu.
'Coo nàng ảo' này rất đẹp, những 'chat' thật hay, trộm nghĩ (xin lỗi): có khi như những lời thơ câu ca tiếng hát của các văn nghệ sỹ vậy.Tác phẩm càng hay, càng đẹp, càng 'lộng lẫy' bao nhiêu làm đê mê biết bao con tim, nhưng khi đi sâu chút cuộc đời của họ, có khi lại làm... thất vọng bao nỗi cuồng nhiệt kia!
Và, quá khứ đẹp, đẹp mãi nếu chỉ dừng tại đó trong kí ức đấy bạn!
Mình chắc là ng đó đã có gđ và có con nên mới hỏi bạn như vậy. Nếu bạn ko thể quên ng đó thì hãy tìm cách liên lạc và nói rõ lòng mình.thà nói muộn còn hơn ko bao giờ nói. Chúc vui nhé!
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về