Chiếc cặp của tôi...
Con đường tôi đang đi hiện ra rõ là một dải lụa vàng ươm dưới ánh Mặt Trời buổi sớm mai thức dậy. Và mỗi cái thói quen sờ soạn tìm cái cặp da rách te tua của mình cũng khiến tôi buồn cười. Chẳng là vì chiếc cặp da ấy đã 10 năm tuổi đời, đáng nể thật! Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao chiếc cặp ấy lại có thể "sống" lâu đến vậy? Khoát nó lên vai bước ra khỏi nhà, tắm mình trong nắng mới, lần nào tôi cũng nghĩ về điều kì diệu ấy...Có lẽ chỉ là kì diệu với mỗi tôi thôi nhưng nói cho cùng thì trên đời này có mấy chiếc cặp như thế nhỉ? Năm nay tôi 16 nhé, vậy là kể từ cái ngày mà tôi bước chân vào ngưỡng cửa học đường, chiếc cặp đã theo tôi rồi. Mẹ bảo rằng :"Vứt nó đi,cứ như cái giẻ ấy!". Không đâu, tôi sẽ không vứt nó. Lần đầu tiên cắp sách đến trường chiếc cặp đã theo tôi, dù lâu lắm rồi nhưng cái cảm giác ấy vẫn trong tim này...Một chút hồi họp, lo lắng, một chút phấn khích, hồ hởi, một chút mộng mơ về những người bạn mới, một chút sợ hãi trong mộy thế giới hoàn toàn mới...Tất cả điều đó tôi tin rằng chiếc cặp ấy đều có thể cảm nhận được.
Có một khoảng thời gian chiếc cặp bị tôi bỏ quên, nó bẩn và dơ cực kì, bụi bám đầy trong những ngách nhỏ, rồi chuột cắn, rồi rỉ sét nơi khóa kéo, trông thảm lắm! Lôi được nó ra, tự dưng tôi thấy xót vô cùng, thấy mình tội lỗi làm sao!
Giờ nhìn chiếc cặp không còn hợp với lứa tuổi nữa nhưng cũng không đến nỗi nào. Lâu lâu đem nó theo, dạo phố, tắm nắng, tắm mưa, chia sẻ, kể chuyện vui, chuyện buồn, cứ như 2 người tri kỉ vậy...Đôi lúc, sợ người ta nhìn thấy tưởng mình bị gì, lại buồn cười, nó cười theo...
Những miếng vải chắp vá, một bộ đồ rách mướp, cũ kỉ, lỗi thời, nó không oán trách...Nó có thể làm gì hơn, chỉ chờ vào tôi thôi, lại thấy mình to lớn biết bao...^^! Cứ mãi nhìn cái bóng dưới lòng đường, bóng to là tớ, bóng nhỏ là cậu đấy cặp ạ!
|
4 góp ý:
hic hic ... đồng cảm ! (http://ngoisaoblog.com/m.php?u=hnvsaigon&p=73912).
Thanks đã động viên... Bạn viết hay lắm!!!
Có những vật đã ở bên cạnh mình lâu, dù nó cũ kỹ nhưng cũng ko nỡ vứt đi, đó chính là những kỷ niệm với đồ vật ấy mà mình ko muốn vứt bỏ. :)
bài hay ghê,viết thêm chút nữa gởi cho chuyện đời tự kể báo tuổi trẻ đi,biết đâulại có tiền nhuận bút.nhớ khao tớ nha...hihi
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ