» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình

Mẹ tôi

Điểm Ngôi sao Blog: 22 (4 lượt)
| Bình chọn:
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh, mong được chia sẻ với mội người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: - Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:

- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười! Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ coi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên:

- Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!

Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: - Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường củ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an ninh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

"Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp măt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sỉ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ..."
_________________
12 góp ý



12 Góp ý:

Thiên Thư góp ý:
09:39 AM | Thứ Sáu, ngày 30 tháng 11, 2007

luckystarsem ghét nhân vật trong này cậu con trai thật là bất hiếu,nhân vật đó là một sản phẩm dư thừa của tạo hoá,tạo hoá đã sai lầm khi cho người đó một đôi mắt và một trái tim......

Trong_winC100 góp ý:
11:37 AM | Thứ Hai, ngày 12 tháng 11, 2007

canhsat4sao          Một người mẹ như thế là chuyện bình thuờng,Nhưng tui không hiểu đứa con có bị gì hay không?tôi chấp nhận hồi nhỏ anh ứng xử như thế là chấp nhận được còn sau này anh con nói là thành đạt thì cũng vất .Mẹ là mẹ của anh!chứ không phải mẹ đẻ ra vợ anh .Tôi đã đọc nhiều lần định không góp ý nhưng tôi không chịu được ở sắc tộc Việt nam lại đang còn những con người như anh!
           Vì đây là thế giới ảo nên chưa hẳn đã có câu chuyện thế này
           Nhưng nếu có chân dung một con người như anh thì Tôi tin rằng câu chuyện là có thật ,nhưng tốt  hơn là anh đừng kể ra thì hơn
           Anh mà sống vói mẹ như thế thì anh anh cũng chẳng tốt với ai bao giờ
           Tôi thương Bà lắm! Càng thuơng càng giận và căm thù anh lắm
           Tooi thành thật xin lỗi anh! Vì tôi là người cực kỳ nóng tính

Khải Hoàn góp ý:
11:41 PM | Thứ Bảy, ngày 10 tháng 11, 2007

khaihoan

       Hình như tôi đã đoán được kêt cục ngay từ khi đọc được một nửa. Đọc xong tôi có ý kiến như sau:

      - Động cơ tư tưởng hướng đến ca ngợi đức hy sinh cao cả của người mẹ.

     Tuy vậy người viết lẽ nào lại không lường hết những vấn đề mà đọc giả sẽ đặt ra, nhất là về logic của sự việc. Sự kiện thay mắt hỏng bằng mắt của người khác cho đến nay vẫn là sự kiện hiếm. Nếu có thì dư luận xã hội, không thể bưng bít được. Vậy mà bao nhiều năm cậu con trai không biết gì về thân phận mình và mẹ về sự kiện ghê gớm này ? (vì không phải họ đã sống cô đơn trên hoang đảo) .

Huongmuathu góp ý:
10:40 PM | Thứ Bảy, ngày 10 tháng 11, 2007

mecuatoivà con luôn yêu mẹ ,mẹ ơi

Pooh góp ý:
07:36 PM | Thứ Bảy, ngày 10 tháng 11, 2007

Doc xong cau chuyen cua Hoai Linh toi cam thay xuc dong vo cung .Boi le khi ay toi moi tham thia hon tam long cua mot nguoi me . Do cung chich la mot bai hoc lon doi voi toi khi nhac den nguoi me kinh yeu cua minh . Cam on rat nhieu cau chuyen day y nghia cua ban . Toi nghi rang do. khong chi la bai hoc doi voi rieng toi ma con cho tat ca moi nguoi

minh truc góp ý:
11:38 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

đức hi sinh của người mẹ trong câu chuyện quá lớn, nhưng có lẽ 2 chữ đáng thương thích hợp hơn trong câu chuyện này. 

mẹ là ngườii thầy đầu đời của con, dạy cho con điều hay lẽ phải. dạy cho con tiếng nói bi bô đầu đời, biết nói lời cảm ơn, xin lỗi. biết se lòng khi thấy những cảnh đời, những số phận không may. 

con tim con từ đó mà biết xao động, biết thắt lại, biết thổn thức. biết đập nhanh hơn khi thấy mẹ tảo tần khuya sớm, thuông mẹ nhiều hơn. 

sự đáng trách của nguồi con đã quá rõ. nhưng giaá  như người mẹ đừng im laặng lâu như thế, mẹ dạy cho con nhiều hơn những điều trong cuộc sống thì có lẽ đã cảm hóa được trái tim khô máu kia.

(vô danh) góp ý:
09:03 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

nhantramcam1 cau chien khong bik co that khong nhung chat chua nhiu cam xuc.Cam on tac gia bai viet nhiu nha.Cau chien nhu 1 bai hoc cho tat ca moi nguoi ve long hiu thao

cuocsongnoitam góp ý:
08:58 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

nhantramcam

 Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào, Tình Mẹ tha thiết như giòng suối biển ngọt ngào, Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu. Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu. Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ. Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ. Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ. Thương con thao thức bao đêm trường, Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao. Thương con khuya sớm bao tháng ngày. Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn. Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền. Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền. Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm. Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên. II. Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa. Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe, Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre. Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru. Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ. Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca. Mẹ hiền sớm tối khuyên ngủ bao lời mặn mà. Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa. Thương con Mẹ hát câu êm đềm, Run lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm. Bao năm nước mắt như suối nguồn. Chảy vào tim con mái tóc chót đành đẫm sương. Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu. Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu. Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu. Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.

      Di khap the gian khong ai tot bang me

      Ganh kho cuoc dau ai nang bang cha

      Nuoc bien menh mong khong dong day tinh me

      May troi long long khong phu kin cong cha

      Tao tan som hom me nuoi con khon lon

      Mang ca tam than gay cha che cho cho con

      Ai co me xin dung lam me khoc

      Dung lam buon len mat me nghe khong !!

(vô danh) góp ý:
05:30 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

doicodonforever  Vậy mới thấy MẸ đáng kính biết bao. Làm MẸ ai chẳng mong con mình khôn lớn, trưởng thành nên người, cho dù bản thân mình phải chịu đớn đau, gian khổ biết chừng nào. Đọc xong bài này mới hay mắt mình đã rưng rưng, thấy yêu mẹ biết bao. Cảm ơn bạn đã up bài này lên, cho tôi cùng tất cả mọi người trên blog này thấy thêm một minh chứng cho tình mẫu tử bao la!

TRẠNG TRÌNH góp ý:
01:28 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

Tâm lí trẻ là thế! Cái gốc là ở thói đời và thuộc về ngành giáo dục. Khiếm khuyết thì ai cũng có, người thì thể hiện ra bên ngoài, người thì nằm sâu trong tâm não, trong gen, trong dòng máu! Chỉ có một xã hội thật sự văn minh và có kiến thức thì mới thấy điều đó!

Dương Quá góp ý:
01:09 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

nguyenhoatayninhthế mới biết tình mẹ bao la ... như biển cả. Hởi ai còn mẹ, hãy đừng để mẹ phải...buồn. vì khi mẹ rời ta khi ấy ta... có hối tiếc đến mấy, trách mình như thế nào cũng đã muộn. Đừng để đến khi đó buôn câu "phải chi ta đừng có..."

utduybinhduong góp ý:
12:52 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

duchuybinhduongCâu chuyện thật cãm động , thế mới biết trên trên cuộc đời nầy , nước mắt không bao giờ chãy ngược ... Chỉ có cha , mẹ mới có sự hy sinh và nuốt ngược nước mắt vào trong mà thôi .

Gởi góp ý mới

<< Trở về