Một chút tâm tư
Điểm Ngôi sao Blog: 54 (9 lượt) |
|
Thứ Hai, ngày 22 tháng 10, 2007
Sau chuyến đi cùng bạn bè thăm các gia đình khó khăn và các cụ trong trại dưỡng lão, tâm sự vẫn ngổn ngang với số phận từng con người tôi đã gặp... Thương những bà cụ cô đơn không nơi nương tựa, bị con cháu bỏ rơi hay gặp hoạn nạn trong đời làm cho tâm thần bất ổn, tất cả đang sống trong tình thương, đùm bọc và sự chăm sóc của sơ, cực khổ khó khăn nhưng sơ vẫn vui vẻ hiền hoà, coi đó là niềm vui, hạnh phúc (Dù họ không phải là người thân của sơ). Hôm nay tôi vào bệnh viện chăm sóc má, nhìn những người bệnh được người thân chăm sóc, tôi chạnh lòng nhớ đến các bà cụ hôm qua tôi gặp. Trong phòng với má tôi có 1 ông cụ bệnh lâu ngày, ông gầy lắm chỉ còn lại bộ xương thôi, không còn đi lại được , chăm sóc ông cụ có 2 vợ chồng người con. Nghe nói ông có tới 12 người con trai hiện còn lại 10 người đều đã lớn, vì lo làm ăn nên 9 người con góp tiền cho 1 anh con trai và vợ ở luôn trong bệnh viện chăm sóc ông cụ. Lâu ngày vì bức xúc việc con anh ta ở nhà không có ai chăm sóc, bỏ học bị cô giáo gửi thư mời phụ huynh nên hôm nay anh nổi nóng la lối, mắng mỏ người cha, trách cứ anh em bằng những lời nặng nề (nếu không muốn nói là vô học). Người cha yếu nhưng còn tỉnh táo, ông nằm im nghe con nói, không trả lời và ông rên khe khẽ. Những người nuôi bệnh trong phòng góp lời khuyên giải, lát sau người con trai bớt lời và hỏi cha mình " Ba có đau ở đâu không? Không! Vậy sao Ba rên? Ba đói!". Ngồi bên má tôi mà tôi nghe mắt mình cay cay. Ngẫm chuyện thế gian tôi thấy buồn lạ. Tại sao gĩưa cuộc đời mỏng manh, có đó mất đó lại có những người con đang tâm bỏ rơi mẹ của mình lúc bóng ngả về chiều ? Cũng có những người con không tiếc lời nặng nhẹ với cha khi ranh giới giữa sống chết đã tới thật gần? Đối xứng với họ là những bàn tay nhân ái của các bạn trẻ ngày hôm qua, Tôi đựơc an ủi : Thì ra cuộc sống là như vậy, cái tốt và cái xấu luôn tồn tại bên nhau, nó luôn đấu tranh để tôn vinh cái tốt đẹp giữa đời thường. Cái tốt thật giản đơn, bé nhỏ nhưng mãi đươc tôn vinh. |
|
|
9 Góp ý:
Nhiều khi trong cuộc sống những điều nhỏ nhoi thôi cũng làm ta cảm thấy ý nghĩa vô cùng cô nhỉ?...
Một ông khách sộp bo cho tiếp viên nhà hàng 100$ và một đứa trẻ đánh giày bẻ đôi ổ bánh mì cho một đứa trẻ khác đồng hương phải không?
Mẹ cô đã đỡ hơn chưa?
Cho con gửi lời chúc sức khoẻ đến bà nhé!
bai viet ban rat hay doc cam dong
la tam guong sang long hieu thao cho moi nguoi
- Thế giới cuộc sống sẽ nhàm chán nêu cứ nguyên một màu yên ấm, thương yêu. Có lẽ đó là cuộc sống chăng? chính những bất ổn mà ta nhìn thấy được nơi kẻ khác là bài học quí giá cho ta biêt phụng dưỡng cha mẹ già.
Em cùng chia sẻ với chị .
Con nuôi cha mẹ tính tháng, tính ngày'
Nhưng cũng phải thông cảm cho gia đình người có con "bỏ học bị cô giáo gửi thư mời phụ huynh" chứ?
Con xin chia sẻ cùng cô những tâm sự này.Cái tốt thật giản đơn, bé nhỏ nhưng mãi đươc tôn vinh.
Cuộc sống còn nhiều lắm những điều như thế.Ta có thể gặp ở bất cứ đâu.
Tôi cũng như bạn,thấy chạnh lòng khi chứng kiến bạn ơi.
Cậu con trai cùng phòng bệnh hôm đó phải nhìn sang cô P.Thảo để soi lại bản thân mình.
sông kia rồi cũng nên đồng
chỗ làm nhà cửa cỗ trồng ngô khoai
vẳng nghe tiếng ếch bên tai
giật mình ,còn vọng tiếng ai gọi đò
chị ơi,bây giờ mỗi ngày mỗi hiện đại,người ta học cho lắm cho nhiềuđể có bằng đi làm ,chỉ chăm chăm mục đích có tiền kiếm tiền ,nên mới xảy ra nhiều chuyện đau lòng thế.giá mà người ta còn thích những gì xưa cũ,thì cũng không đến nỗi nào đâu.hồi bé tý em đã nghe bà em đọc gia huấn ca :trai thời chữ hiếu làm đầu ,gái thời đức hạnh làm câu sửa mình.bởi vậy thật là quý khi còn gặp được những bạn trẻ có tâm.mong rằng các cô cậu ấy giữ mãi được tâm hồn thánh thiện
Gởi góp ý mới
<< Trở về