Xin đừng than vãn hay đòi hỏi quá nhiều.
Thời gian gần đây tôi tình cờ đọc được những entry của một vài người bạn. Những entry nghe có vẻ thật buồn nhưng hai từ "than thở" có vẻ là đúng hơn. Tuy không thể cảm nhận được trong tâm trạng các bạn đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể hiểu bạn này đang không bằng lòng về cuộc sống của bản thân, bạn kia thì muốn gia đình thôi đừng quan tâm, chăm sóc đến mình nữa, hay có bạn la ó lên rằng "cuộc đời chán như con gián" mặc dù mới nhận chứng minh nhân dân được vài năm.
Tôi đã comment cho các bạn thật dài, dài hơn bất cứ comment nào khác. Bởi như bạn, đã có lúc tôi cũng than thở, dằn vặt vô cớ như vậy. Thôi thì, tôi xin kể những gì bản thân đã trải qua, coi như là lời tâm sự của mình vậy.
Đã có một thời gian, tôi cũng như bạn, cũng rất khó chịu về sự quan tâm của cha mẹ mình. Lúc đó, tôi là một thằng nhóc mới bước vào đời và chưa hiểu tí ti gì về nó cả. Độc lập, tự chủ là tất cả những gì tôi cần. Tôi bực bội mỗi khi cha mẹ hỏi đi đâu đó, hôm nay làm gì, hay ngày mai dự định gì không. Tôi cằn nhằn khi cha mẹ bàn tính đến chuyện tương lai của mình. Và nhiều lúc tôi tìm cách đi khỏi nhà càng nhiều càng tốt. Nhưng bữa ăn, mâm cơm thường vắng tiếng tôi.
Rồi sao bạn biết không? Trong cuộc "lãng du của trẻ con" ấy, tôi gặp những con người, những thân phận khác nhau trong xã hội. Tôi trò chuyện với một tay giang hồ máu mặt, nghe kể về cuộc đời của họ, nghe họ tâm sự những nỗi niềm trong lòng. Và người ấy nói với tôi rằng, phần lớn mấy đứa đàn em "dưới trướng" đều là những con người còn trẻ nhưng sớm thiếu đi tình thương của cha mẹ. Có đứa sớm không còn tình phụ mẫu, có đứa còn cha còn mẹ nhưng tình thương cha mẹ dành cho là những cộc tiền dày cộp. Hay một phần tôi gặp một người chị, một người khá thành công trong cuộc sống mà tôi cảm phục. Bên cốc cà phê, chị ấy đã tâm sự với tôi một câu rằng, chị không hạnh phúc, vì đã gần 10 năm phải thui thủi một mình.
Tôi có một công việc ổn định và khá thú vị. Tuy mức lương không cao nhưng với cuộc sống hiện tại vẫn không đến nỗi nào.
Ấy vậy mà bạn biết không? Đã có lúc tôi chán nản, thậm chí "chê bai" nó. "Lương không đủ sống, thời gian không cố định, lúc thì bận bịu tối mặt, tối mũi, khi nhàn rỗi chời không" - tôi viện lý do như vậy đó.
Có thời điểm, tôi đã muốn viết đơn xin nghỉ việc. Nhưng rồi điều đó không xảy ra. Không phải vì ai ngăn cấm cả. Chính bản thân tôi tự thay đổi suy nghĩ của mình.
Uh! Thì công việc của tôi không kiếm được 4 hay 5 triệu bỏ túi hàng tháng. Nhưng hàng tuần, tôi có thêm cả chục người bạn. Tình bạn không quý trọng hơn tiền bạc ư?
Công việc của tôi khó làm cho tôi giàu có được, và muốn sắm một con dế xịn với người ta hay một chiếc xe đắt tiền với tôi rất khó thỏa nguyện. Nhưng có sao, bên cạnh đó, tôi đã tình thương của hàng ngàn đoàn viên thanh niên, của bà con làng xóm và cả đồng nghiệp của mình.
Nhưng cái đặc biệt hơn cả là tôi có thể cống hiến một phần tuổi trẻ của mình cho xã hội.
Có lẽ bạn cho tôi là viên vông, thiếu thực tế. Nhưng không bạn à, ai sống hết mình với lý tưởng đã chọn mới là thực tế.
Lý tưởng - với nó, tôi đâm yêu công việc hơn.
Vậy đó. Tôi biết, bạn sẽ cho tôi là "dạy đời". Tùy bạn, tôi chỉ muốn nói với bạn rằng "cuộc sống không phải là một bức tranh hoàn hảo, hãy biết quý trọng những gì mình đang có. Sự than vãn, đòi hỏi chỉ làm bạn thêm đau khổ, dằn vặt mà thôi".
|
7 góp ý:
Hiện tại, đáng lẽ mình phải hài lòng vì nó nhưng không hiểu tại sao mình lại không thấy vui....
Bằng lòng với những j` mình có, những j` thuộc về mình thì xét một góc nào đó lại bị cho rằng sống ko có ....mục đích...
Thôi thì cứ cố gắng hết sức mình có thể, để cuộc sống trọn vẹn hơn, đầy đủ hơn....
Chúc toại nguyện nhé..:)
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ