Một lần tình cờ tôi đọc đưược bài viết “Hạnh phúc là gì?” trên blog của một người bạn, người bạn ấy viết rằng: "Hạnh phúc là được nằm trong chăn ấm xem ti vi cùng với gia đình. Hạnh phúc là được trùm chăn kín và được mẹ pha cho cốc sữa nóng. Hạnh phúc là được cùng đứa bạn thân nhong nhong trên khắp phố. Hạnh phúc là ngồi co ro hàng giờ trong quán cà phê, nhấm nháp ly ca-cao nóng và bàn chuyện chiến sự... thế giới cùng anh em chiến hữu...".
Bất chợt giật mình, hạnh phúc đơn giản vậy sao? Ừ nhỉ! Dường như lâu nay chúng ta chỉ quen với việc than phiền mình bất hạnh chứ ít khi biết được rằng mình đang hạnh phúc. Hãy một lần thử nghĩ xem: Khi chúng ta than phiền vì bố mẹ quá quan tâm đến chuyện của mình thì ngoài kia biết bao nhiêu người thèm hơi ấm của mẹ, thèm tiếng cười của bố, thèm được về nhà để được mắng; khi chúng ta cảm thấy thiệt thòi khi không được ngồi xe hơi chỉ vì phải chạy xe máy giữa trời nắng thì ngoài kia biết bao nhiêu bạn của chúng ta mồ hôi nhễ nhại, gò mình đạp xe lên những con dốc vắng; khi chúng ta bất mãn với chuyện học hành quá căng thẳng thì ngoài kia biết bao người đang khao khát một lần được đến trường, một lần được cầm cây bút để viết lên những ước mơ; khi chúng ta...
Vâng! Có quá ích kỷ không, khi xung quanh chúng ta vẫn có những người đang sống trong cảnh nghèo khổ, vẫn có những người đang lang thang mong tìm một mái ấm, vẫn có những người đang ngày ngày chống chọi với tử thần... thì chúng ta lại buồn chỉ vì không được cho tiền tiêu vặt như ý muốn, buồn vì không được thời trang như diễn viên và buồn vì... không có chuyện gì để buồn.
Tại sao chúng ta không thử một lần mở lòng mình lắng nghe nỗi bất hạnh của người khác thay vì ngày ngày tự vẽ “nỗi bất hạnh” của mình. Chúng ta còn sống, còn có thể thấy, còn có thể nhìn, còn có thể nói là chúng ta đã may mắn hơn biết bao nhiêu bạn những người mà với họ hạnh phức chỉ đơn giản là một lần được nhìn thấy những ngưười thân yêu, một lần đưược lắng nghe giọng nói và một lần đưược nói lên tiếng nói của mình.
Tôi đã thật sự xúc động khi một lần tổ chức tết trung thu cho các em nhỏ và nghe một em bé mù nói: “Chị ơi, không biết mấy bạn mù khác có được vui trung thu như ri không?”. Thoáng sững sờ , tôi lặng ngắm khuôn mặt em, trên khuôn mặt ngây thơ ấy không có nỗi buồn của một con người bất hạnh mà chỉ có nỗi buồn của một người biết sống, biết nghĩ cho người khác.
Khi viết bài viết này, tôi 20 tuổi. Tôi tự biết mình chưa quá lớn để định nghĩa “Hạnh phúc là làm cho người khác được hạnh phúc”, nhưng tôi biết mình đã đủ trưởng thành để nhận ra rằng “Hãy biết trân trọng nâng niu những gì trong vòng tay bạn bởi rất nhiều người đang thèm được như bạn đấy”.
Sưu tầm
1 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về