» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
-+»°¤(¯`º.¸º-:¦:-* My Love *-:¦:-º¸.º´¯)¤°«+-
--+»»°¤(¯`~ @«¤° For3ver_In_Lov3 .•°V°•. ™ ® MAU °¤»@ ~´¯)¤°««+--

Thứ Ba, ngày 21 tháng 08, 2007
Tôi là Diego
Điểm Ngôi sao Blog: 6 (1 lượt)
| Bình chọn:

 

"Non ce la faccio piu" tôi đã nói như vậy, rằng tôi sẽ không làm điều đó nữa, tôi không thể làm nữa, đủ rồi! Tôi có những lý do để không quay lại. Đó là những lý do rõ ràng, đến mức Grondona cúng lên tiếng rằng nếu chúng tôi không thỏa thuận được thì ông ta sẽ nhờ đến FIFA để giải quyết vấn đề này và tôi không phải nghi ngờ gì là phán quyết đó sẽ có lợi cho tôi. Những lý do đó được ghi trong bản fax mà chúng tôi gửi sang CLB Napoli, tới Liên đoàn Bóng đá Italia, tới AFA và tới cả FIFA đúng một ngày trước khi tôi hết hạn treo giò, ngày 29/6/1992. Chúng tôi giải thích tại sao tôi không nên quay lại Napoli. Vì thực tế là nguy cơ rất lớn. Do họ không đồng ý nên bắt đầu một cuộc chiến tranh thư từ và fax. Có lúc tôi tưởng chúng tôi sẽ bị những tờ giấy lấp đầy mất. Còn tôi, tôi đã làm điều duy nhất có thể làm: Tôi trình diện trước bà thẩm phán Amelia Berraz tại Tòa án Buenos Aires. Bà là người theo vụ kiện của tôi ở phố Franklin và cuối cùng tôi đã được phép ra khỏi Argentina: Tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng hành lý. Đội hình đã sẵn sàng: tôi giữ chân cầu thủ tự do Juan Marcos Franchi làm người đại diện; Javier Valdecantos làm HLV thể lực; Luis Pintos làm bác sĩ; Ruben Navedo là bác sĩ tâm lý; Calos Handlartz: bác sĩ tâm lý trị liệu; Luis Moreno Ocampo, Antonio Gia Lavedra, Hugo Wortman Joffre và Daniel Bolotnicoff là các luật sư.
Franchi bay đến Sevilla, sau khi Bilardo gặp chủ tịch CLB này, ông Luis Cuervas. Cùng lúc đó Bolotnicoff sang Marseille, nơi trước đó ông đã đến để gặp Bernard Tapie qua một trong những phụ tá của ông này là Jean Pierre Bernes. Thật là một cuộc vận động lớn quanh tôi, tất cả là tìm một CLB lý tưởng, một CLB mà tôi có thể quay lại chơi bóng. Trong khi Marcos và Daniel đàm phán thì tôi nghĩ: Điều mà tôi thích nhất tại Sevilla là "lão điên" Bilardo đang ở đó, là không có sự đòi hỏi phải tham gia Olympic và thành phố này lại rất nhộn nhịp. Nhưng sự ngần ngại không dám quyết định của các vị này làm tôi có cảm giác là họ coi tôi rất quan trọng nên tôi không tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không nhận được câu trả lời nào và chúng tôi lại phải trở lại chống đỡ sự xuống hạng.

Điều thu hút tôi nhiều nhất từ CLB Olympic Marseille chính là Marseille, một thành phố tôi đã mơ ước và đã trong tầm tay, nhưng cái lão Ferlaino đã cướp mất của tôi. Lão đã cướp của tôi cơ hội được chơi cho Cúp vô địch châu Âu, đồng thời là cơ hội được bình yên trong một giải vô địch quốc gia như giải của Pháp. Nhưng tôi cũng ngại không khí của thành phố này, nó phảng phất hình ảnh của Naples, hơn nữa, tôi lại phải học một ngôn ngữ mới, một sự thích nghi mới. Tôi đã có thời gian để nghĩ về tất cả điều đó mặc dù tôi cũng rất bận bịu. Tại sân 25 tháng Năm, gần sân vận động mà tôi từng bắt đầu luyện tập trở lại, chúng tôi đã chơi một trận khác để làm từ thiện. Tôi cảm thấy sức khỏe tốt và cảm thấy mình là một cầu thủ. Trận này chúng tôi thắng 7-0. Tôi tổ chức một cuộc họp báo và tuyên bố: "Tôi đang trong 12 ngày làm việc cật lực đầu tiên. Tôi đã thi đấu tốt trong hiệp một, nhưng hiệp hai tôi thấy hơi mệt. Chúng tôi đang đi đúng hướng, tôi không bỏ một buổi tập nào vì tôi biết nó sẽ giúp tôi khi có chuyện lớn, đó là được thi đấu chính thức. Tôi sẵn sàng trở lại thi đấu để trả ơn biết bao người đã yêu mến tôi trong một năm rưỡi qua ở Argentina.

Tôi biết là một số nhà lãnh đạo đang tham gia dàn xếp, trong đó có ông Grondona. Thậm chí cả Pele cũng muốn tôi trở lại thi đấu. Tôi thật sự ngạc nhiên, không thể tin nổi! Những cuộc dàn xếp đầu tiên là với Sevilla và với Olympic Marseille. Còn với Boca? Chuyện ấy sẽ để sau, tôi không muốn CLB này phá sản vì lúc đó nó đang cần nhiều tiền. Nhất định sau đó tôi sẽ thi đấu cho Boca cho đến khi chúng tôi giành chức vô định. Đừng ai nghi ngờ gì. Tôi sẽ chết như một cầu thủ với bộ quần áo của đội Boca. Với đội tuyển quốc gia cũng vậy, khi nào tôi sung sức tôi muốn chiếm một chỗ trong đội hình này. Tôi rất muốn như vậy, nhưng trong thời điểm đó chỉ là một mong muốn. Nhưng tôi không quên chơi bóng. Và có lẽ băng đội trưởng vẫn thích hợp với tôi chứ?

Tôi cảm thấy giải pháp đang tới gần. Vì thế tôi trở lại Buenos Aires, nơi cuộc sống của tôi rất giản đơn: tập ở Palermo với HLV Valdecantos và Carlitos Fren, tôi đã giảm được 7 kg; buổi tối tôi xem ti vi chút đỉnh và xem bóng đá, và chương trình tango của Antonio Gasalla. Đúng là tôi đã hát bài Giấc mơ của cậu bé trên chương trình "Sự thật của cô gái thành Milan". Một vài người đã ngạc nhiên khi thấy Maradona hát tango, nhưng phần đông đều biết rằng tôi cũng sinh ra cho tango. Tôi rất thích hát và nghe hát tango. Tôi rất mê giọng tango của Julio Sosa, giống như mê các ca sỹ nhạc rock. Có thể đó lại là một mâu thuẫn nữa của tôi. Bài Giấc mơ của cậu bé là một trong những bài tôi ưa thích, không hiểu sao? Có thể nó có nhiều điều giống tôi. Hơn nữa, mỗi khi hát bài này tôi đều thay những tên nhân vật và đưa tôi vào bài hát. "Tiếng gõ cửa một ngôi nhà bình dị/ Giọng người đưa thư cất lên rành rọt/ Cậu bé hồi hộp chạy ra/ Vô tình giẫm cả vào chú chó trắng đáng yêu/ Mẹ ơi! Mẹ ơi!/ Cậu hét lên chạy vào/ Người mẹ ngạc nhiên đánh rơi chiếc bát/ Và cậu bé vừa cười vừa khóc:/ "Mẹ ơi, CLB triệu tập con hôm nay/ Mẹ yêu của con ơi/ Con sẽ kiếm được tiền/ Con sẽ là một Maradona / Một Kempes, một Boye/ Chúng nó bảo/ từ miền Tây Argentina/ rằng con đá hay hơn/hơn cả Bernabe vĩ đại./ Mẹ sẽ thấy mới đẹp làm sao/ khi ở trên sân bãi /người ta hoan hô những bàn thắng của con / Con sẽ là một người chiến thắng/ Con sẽ chơi ở hạng Năm/ Sau đó sẽ lên hạng Nhất/ Con biết mình sẽ hiến dâng tất cả". Và tiếp tục với giấc mơ của cậu bé, giấc mơ mà tôi đã thực hiện được...

Còn nhạc rock, đóng là một sự nhập tâm: với các ca sĩ Andres Calamaro, với Charly Garcia, với Fito Paez, với những chàng trai nhóm Những con chấy hoặc nhóm Tấn công 77, hay với ban nhạc Los Redonditos de Ricota. Họ đem lại niềm vui cho mọi người mà không cần phải trả tiền. Họ sáng tác nhiều bài về tôi, rất nhiều. Tôi cảm thấy điều này như một sự tưởng niệm, mặc dù sự tưởng niệm, như những tượng đài, người ta chỉ làm cho những người đã chết. Còn tôi thì đang sốn!

Calamaro có một bài về tôi, nhan đề Maradona. Lời bài hát mới đặc sắc làm sao: "Diego Armando / Chúng tôi đang chờ anh trở lại/ Chúng tôi bao giờ cũng sẽ yêu mến anh/ Vì những niềm vui mà anh đã dành cho nhân dân/ và vì cả nghệ thuật của anh. Thế mới hay chứ!

Còn một bài của ban nhạc Những còn chấy thì có câu: "Maradooó, Maradooó!. Ban nhạc Pháp Bàn tay đen cũng có nhiều bài về tôi. Không chỉ những ca sĩ nhạc rock, mà ngay cả Julio Lacarra, một nhạc sĩ Uruguay, cũng viết một bài cho tôi: " Tôi muốn lại thấy anh / Trên sân cỏ xanh/ Nơi không ai quấy rầy/anh bỏ ngoài tai tất cả..." . Nhưng người bao quát được cả tâm hồn tôi trong lời và nhạc là một ca sỹ bình dân, một ca sĩ mà tôi sẽ khóc mãi một khi tôi còn sống, vì chỉ một thời gian ngắn ở bên nhau mà tôi đã cảm thấy rất, rất gần gũi anh: tất nhiên, tôi đang nói về Rodrigo. Đây đó có người khinh miệt anh, nhưng họ không biết anh là một con người có trái tim vĩ đại , vĩ đại đến mức người ta phải giết anh. Chẳng hiểu sao Rodrigo lại là một sự nguy hiểm cho một số kẻ ở đâu đó. Anh đã dành cho tôi bài hát Diego, bài hát hay nhất mà người ta đã và sẽ viết về tôi. Tôi nghe hát mà khóc... Tôi thuộc lòng bài hát này: "Anh sinh ra trong một ngôi làng / đó là ý nguyện của Chúa / nguyện được sống/ một cuộc đời bình dị/ biết chống lại tai ương/ với hoài bão được tiến mỗi bước của cuộc đời/ anh trưởng thành trong một lò luyện / một chân trái bất diệt / với ước nguyện tiến tới / Từ nhỏ anh đã mong ước/ được đấu trong giải Mundial ...".

Đúng là tôi đang cố gắng trở lại sân cỏ xanh: CLB Napoli muốn chấp nhận đàm phán chấm dứt hợp đồng tại một nơi trung lập, với một trọng tài; hai điều này sẽ dẫn tới FIFA. Từ xa nhưng tôi đã hiểu rất rõ chính sách của Ferlaino: ông ta không muốn mang tiếng là người đã để tôi đi khỏi Napoli. Ông ta đang cố làm mọi chuyện để có thể nói với các nhà báo và với người của ông ta: "Họ đã giật anh ta khỏi tay tôi". Rõ ràng là ông ta đang làm như vậy. Vì thế trong bản fax đầu tiên ông ta đã mạnh mẽ đáp lại chúng tôi. Nhưng sau đó làm như thể đang bị FIFA gây sức ép để tiến hành đàm phán. Ngoài ra, trong lúc đàm phán, họ đã "đấm" tôi một quả đau: họ phạt tôi 168.000 USD và giảm 40% lương theo hợp đồng của tôi. Rõ ràng là họ muốn gây chiến. Họ sẽ gặp chiến tranh và họ sẽ bị bất ngờ... Trong những ngày đó, Havelange còn nhắc lại không biết đến lần thứ mấy, rằng ông ta yêu quý tôi như một người con, như người cháu. Rằng ông ta yêu quý tôi. Đúng là!... Còn chuyện với Marseille thì sụp đổ nhanh chóng, chủ yếu là do những gì mà Bolotnicoff và Franchi đã trải qua. Đó là một bầu không khí nặng nề đối với Marcos. Lúc đó chúng tôi nảy ra chiến lược mới: hẹn gặp các lãnh đạo của Napoli để đàm phán, nhưng là tại Barcelona, nơi đang diễn ra giải Olympic, là một địa điểm trung lập và lại có người của FIFA gần đó. Chúng tôi bày tỏ với các lãnh đạo FIFA ý muốn đàm phán và chúng tôi đặt một thời hạn cho Napoli. Họ trả lời đồng ý, nhưng hình như họ vẫn muốn phá đám: Họ nói là sẵn sàng đón chúng tôi để họp, nhưng mà tại trụ sở của Napoli! Ngoài ra, hình như họ còn ra điều kiện là thời gian làm việc là ngoài những ngày nghỉ lễ và Chủ nhật. Họ hình như còn muốn tiếp chúng tôi ở nơi mà đội Napoli đang chuẩn bị cho mùa bóng mới. Thật là lũ chó đẻ! Nhưng giọng điệu của bức điện đó đã có lợi cho chúng tôi, vì FIFA buộc phải tổ chức một cuộc gặp tại Zurich , trụ sở chính của FIFA. Điện thoại của tôi như muốn nổ ra: Bilardo gọi tôi vì sốt ruột thấy sự việc không tiến triển; Marcos gọi tôi để khuyên tôi cứ bình tĩnh; Benard Tapie cũng gọi để cầu xin tôi chấp nhận sự mời chào của ông ta; Grondona gọi tôi để nói tôi cứ tin tưởng, rằng mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp.

Chính Grondona cũng bay đến Barcelona và tại đó ông đã gặp Marcos. Họ xem trận chung kết Olympic Barcelona, TBN thắng Ba Lan. Sau đó mỗi người đi một hướng. Vừa tới Thụy Sĩ, một ngày trước cuộc họp tốt đẹp đó. Franchi gọi điện cho tôi và suýt nữa ông ta làm tôi chết vì đau tim: "Diego, tôi sẽ nói với họ rằng cậu sẽ quay lại Napoli". Tôi phát điên lên, tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi không hiểu gì cả. Lúc đó Marcos mới nói: "Khoan đã khoan đã nào, để tôi giải thích cho cậu..."! Tôi chẳng hiểu cái cóc khô gì! Chúng tôi đã đến được đây là để tôi rời khỏi Napoli, thế mà bây giờ họ đang ăn thịt tôi. Khi tôi ngừng lại, Marcos mới giải thích: "Chúng tôi sẽ nói với họ là cậu quay lại, nhưng ... với một số điều kiện". A, tôi bắt đầu hiểu ra, nhưng nếu CLB Napoli chấp nhận thì sao? "Được rồi, đó là một nguy cơ, nhưng cậu cứ bình tĩnh, họ sẽ nói là không", Marcos nói như vậy và đôi chân tôi cứ run lên. Cuộc họp được tiến hành và tin tức làm chấn động thế giới. Tôi nhớ lại là người Italia ăn mừng. Tờ La Gazzetta Dello Sport in trên trang nhất: "Diego đồng ý về Napoli. Ferlaino đã thắng". Claudia thì khóc, bố mẹ tôi cũng vậy. Tôi tiếp tục chiến thuật mà Marcos đã chọn. Tôi tuyên bố ý tưởng của tôi là không trở lại Napoli và muốn giải quyết chuyện này với sự giúp đỡ của FLFA. Nhưng trước sự thiếu sẵn sàng của CLB này, trước việc họ đặt ra hàng loạt trở ngại cho tôi, trước việc FIFA không giải quyết nổi, chúng tôi đã đặt ra một loạt điều kiện để quay lại đó. Các bên đều không còn nhiều thời gian và điều duy nhất mà tôi muốn là lại được tham gia thi đấu. Đã 36 ngày nay tôi luyện tập, tôi cần một đội bóng, tôi cần có sự chỉ huy của một HLV. Tốt hơn hết là Napoli chấp nhận những điều kiện của chúng tôi. Nhưng tôi không biết đã thuyết phục được Ferlaino đến mức nào. Ông ta hãy tuyên bố trước công chúng và hãy chấp nhận những điều kiện mà chúng tôi đặt ra". Nhưng tôi vẫn lo sợ trong lúc chờ câu trả lời của Napoli: nếu họ chấp nhận thì sao...

Và cuối cùng đã có câu trả lời hôm 14/7: CLB trả lời rằng họ đã chấp nhận tất cả các điều kiện của chúng tôi về mặt con người, còn những điều kiện về kinh tế thì không. Do cuộc họp có mục tiêu là Napoli phải trả lời có hay không nên người ta coi câu trả lời của Napoli là không chấp nhận. Đó là bước đầu tiên dẫn đến sự tự do của tôi. Giờ chỉ còn chờ Sevilla lên tiếng chính thức xin chuyển nhượng tôi. Trước đó họ không làm điều này vì sợ, đúng, vì sợ. Họ sợ UEFA không thích một CLB thứ ba, nhất là một CLB nhỏ của TBN, dính vào cuộc xung đột giữa tôi với Napoli. Nhưng giờ đây không còn lý do gì để sợ cả: chỉ cần mua tôi là xong. Và điều gì đã xảy ra? Đó là Sevilla chần chừ một thời gian. Thế là cả Franchi lẫn Bolotnicoff đều sốt ruột. Còn các nhà lãnh đạo CLB xứ Andaluz kia lại bình chân như vại. Tôi bắt đầu hiểu một điều gì đó: điều mà ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, đó là họ sợ hãi, rằng tôi đối với họ là hơi lớn. Ngoài ra, Napoli cũng làm mọi chuyện có thể làm để chiếm lại tôi: Họ bắt đầu nói rằng đang dành cho tôi một biệt thự ở đảo Capri, nhìn ra núi Tirreno, và cả một chiếc trực thăng để đưa tôi hàng ngày tới Naples. Tất nhiên là cả một chiếc tàu nữa. Ngoài ra, họ chính thức phản đối trước FIFA rằng họ không trả lời là không đối với những điều kiện của tôi. Còn giới hâm mộ, đó lại là một chuyện nữa: Họ luôn ở về phía tôi. Họ đã từng khóa chân với nhau hoặc đã tuyệt thực để tôi phải đến, và bây giờ họ lại nỗ lực lần nữa. Họ nói: "Chúng tôi không có nhà, cũng không có trường học, không có xe chở khách, cũng không có dịch vụ vệ sinh... Nhưng chúng tôi có Maradona". Thật đáng thương cho họ, nhưng họ không có lỗi.

Bắt đầu một cuộc chiến khó chịu mới mà ngay cả lời nói của Blatter cũng không làm dịu được. Hôm đó là ngày thứ Tư, 9/9, không biết từ một nơi nào đó trên thế giới, cái ông người Thụy Sĩ này nói rằng giải pháp tốt nhất cho vấn đề này là Napoli nhượng tôi, rằng Sevilla mua tôi, rằng nên chấm dứt gây sự với nhau. Ngay lập tức tôi ra tối hậu thư: nếu vào thứ Bảy ngày 12 không chấm dứt vụ này thì tôi sẽ từ giã sân cỏ... Tôi lấy các con gái tôi ra mà thề như vậy". Có lẽ Franchi đã giật mình, vì ngày 11/9 hắn ta chuẩn bị để hôm sau lên đường. Tất cả sẽ đến TBN. Chúng tôi sẽ đến tìm họ! Thực tế là Marcos không che giấu điều gì cả: "Nếu sự việc còn kéo dài qua cuối tuần này thì chúng ta sẽ gặp rắc rối với Diego", hắn nói như vậy. Và hắn cũng có lý, vì lão này mới bắt đầu hiểu tôi mà thôi. Với tất cả những rắc rối đó, kể cả việc xin phép bà thẩm phán để tôi được ra khỏi Argentina, tôi mới chợt nhận ra rằng đây là sự trở lại châu Âu của tôi, sau khi rời Italia, một sự trở lại đau đớn và chẳng đẹp chút nào. Hôm thứ Bảy, đến trưa tôi mới dậy, hầu như không ăn uống gì. Tôi chào từ biệt các con gái tôi rất lâu rồi ra sân bay. Tại đó tôi gây ra vụ rắc rối đầu tiên: tôi nói với các nhà báo rằng trận đấu đầu tiên tôi sẽ dành cho Soni Pepe và cho Bambito Veira và Carlos Monzon, vì hai người này đang bị phạt tù, một người vì tội hãm hiếp, người kia vì tội giết người. Tôi hạ cánh xuống châu Âu một lần nữa, đúng hơn là tới TBN, lúc 7 giờ sáng ngày Chủ nhật 13/9. Từ Barajas người ta đưa Claudia, tôi và Marcos trên máy bay riêng tới Sevilla. Tại đó, lần đầu tiên tôi bắt tay Lui Cuervas, Chủ tịch CLB Sevilla. Tôi những muốn nói với ông ta: "Tại sao ông không nhanh nhanh lên một chút hả "ông rùa" ?", nhưng tôi cảm thấy như vậy là quá nặng lời đối với lần gặp đầu tiên. Sau đó, tôi đã cảm nhận được những gì tôi thấy trên sân cỏ ở SVĐ Sanchez Pizjuan, nơi Sevilla đang thi đấu trên sân nhà với Deportivo La Coruna. Tôi đã bắt đầu cảm thấy trận thua của Sevilla như của chính mình. Tôi cũng cảm thấy như đang ở nhà: có cả "Mũi to" ở đó, bồn chồn trong khu cầu thủ dự bị; có Cholito Simeone, nay đã lớn hơn, đang dấn lên giữa sân. Tôi cũng nhớ lại trận đầu tiên của tôi trong đội hình Napoli chống lại Verona: Chúng tôi đã chơi rất hay và thắng hai bàn. Không hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi nghe nói là Havelange và Blatter đã bảo vệ tôi vì biết tôi đã thi hành kỷ luật và tôi cũng biết là phải cảm ơn Sevilla, như trước đây phải cảm ơn Napoli, vì thực tế là không có nhiều CLB muốn có tôi: Tôi đến ở một phòng suite của khách sạn Andalusi Park, một khách sạn đặc biệt, theo kiểu Arập và nằm ở ngoại ô thành phố, trên đường đi Huelva. Tôi bắt đầu luyện tập và chờ đợi. Có điều là tất cả những gì đang tốt đẹp cũng có thể xấu đi trong một tuần. Vì Napoli không chịu nhượng bộ, còn Sevilla không vội vàng, và vì lúc nào họ cũng hẹn một cuộc họp quyết định vào ngày mai. Đúng là hôm 18/9 tôi đã không quay về Buenos Aires chính là vì khi tôi ngủ dậy thì thấy một tờ giấy dưới cánh cửa ra vào: người quản lý khách sạn đã đem cho tôi một bản fax mà các con tôi gửi từ Buenos Aires đến. Bức điện viết: "Bố ơi, đừng trở về. Chờ chúng con, chúng con sẽ đến đó". Tờ giấy này... tờ giấy này còn quan trọng hơn cả hợp đồng, thế thì tại sao tôi lại quay về nhỉ? Tôi ra ngoài chạy, một lần nữa lại với sự trợ giúp của HLV Valdecantos, ở sân gôn Las Minas, gần khách sạn. Thỉnh thoảng tôi lại mặc chiếc áo phông của Michael Jordan, đội Dream Team, và tôi nói: "Chụp cho tôi một kiểu ảnh với chiếc áo này, để Jordan nhìn thấy". Và như thế Jordan sẽ hỏi: "Đây là thằng nào thế nhỉ? Hì hì...".

Một lần nữa có một phóng viên truyền hình Italia theo tôi, tôi tận dụng cơ hội vừa chạy vừa nói về phía máy quay: "Họ bắt tôi phải làm thế này đây, họ buộc tôi phải bỏ bóng đá! Thật khổ cho tôi, vì tôi muốn được chạy, các anh thấy đấy. Hãy cho Ferlaino xem những hình này, hãy để ông ta thấy tôi là một người còn sống ... Tôi chưa chết đâu". Thế là tôi đã trải qua một cuộc "chờ đợi ngọt ngào", mặc dù chẳng có chút gì ngọt ngào. Đợi mãi, cho đến ngày 22/9, lúc khoảng gần 3 giờ chiều, khi tôi đang ăn tráng miệng cùng gia đình tại nhà hàng của khách sạn. Bỗng ngẩng lên nhìn, tôi thấy Franchi đang đi tới. Hình như lúc đó ông ta có bộ mặt tươi cười và rạng rỡ thì phải... ông dừng bên cạnh tôi và nói với tôi từ phía trên, vì tôi vẫn ngồi. - Cậu bé, cậu đã được tự do - Tôi không tin ông, ông đang chơi xỏ tôi đấy à... - Tôi nói nghiêm túc đấy, cậu đã được tự do, cậu đã thực sự được tự do rồi. Franchi nói xong thì sụp xuống một chiếc ghế và gục đầu xuống bàn mà khóc. Nước mắt tôi cũng chảy ra, tôi nhìn mọi người xung quanh: Claudia, bố mẹ tôi, bố mẹ vợ tôi, tất cả đều khóc. Tôi túm lấy con gái tôi Gianinna, ôm chặt cháu vào ngực và nói: "Bố đã được tự do rồi, tự do rồi, bố sung sướng quá. Cuối cùng con sẽ được thấy bố trên sân cỏ, với một quả bóng".

Sáu ngày sau, ngày 28/9, tôi thực sự trở lại là một cầu thủ bóng đá. Tôi đã làm nên một buổi dạ hội bóng đá với đội Bayern Munich của Lothar Matthaeus, bạn tôi. Cuối cùng tôi đã được nhảy vào sân Sanchez Pizjuan với chiếc áo số 10. Tôi nghe một bài hát rất có ý nghĩa đối với tôi - Căn bệnh của tôi, một sáng tác của Fabi Cantilo: "Em bị khuất phục rồi, vì thế giới tạo ra em như thế/ Em không thể thay đổi được/ em là một thứ thuốc không đơn/ còn tình yêu của anh là căn bệnh của em". Lời bài hát như thế. Nó làm tôi cảm động, cảm động thật sự. Chúng tôi thắng 3-1, nhưng điều đó không ai quan tâm cả, tôi nghĩ vậy... ít nhất thì cũng không quan trọng đối với tôi: Tôi thích đá với cầu thủ người Croatia Davor Suker, chờ Simeone nghe Bilardo, sút một quả tự do gần như từ chỗ phạt góc để Monchu ghi bàn. Một lần nữa, tôi lại thích thú được chơi bóng. Tôi đã mừng vui không kể xiết với chính Matthaeus. Anh đã đến khách sạn để ăn mừng cùng chúng tôi. Có Matthaeus tôi cảm thấy bóng đá thật là hạnh phúc vì tôi đã trở lại với nó. Vấn đề lúc đó là ở chỗ khi nào thì tôi tham gia thi đấu thật sự. Tôi nhìn chương trình thi đấu và thấy: Chủ nhật ngày 4/10 có trận với Athletic Bilbao trên sân San Mames. Đó phải là trận ra mắt của tôi, lịch sử đã đánh dấu rồi! Không có một đối thủ nào có ý nghĩa hơn đối với tôi, không một đối thủ nào cả, trong quá khứ cũng như hiện tại. Nhưng khi tôi vừa giải quyết xong mọi việc với Sevilla thì HLV người Đức Jupp Heynckes của đội Athletic lại nghĩ ra một chuyện, rằng trong hợp đồng với Sevilla tôi đã yêu cầu họ ghi là tôi sẽ không đá trên sân Nou Camp, sân của CLB Barcelona, cũng như trên sân San Mames của đội Athletic. Tại sao lại không nhỉ? Trái lại, tôi thích chơi ở đó hơn bất kỳ nơi nào! Vì thế, tôi cũng muốn đá trận phục thù với tay người Đức kia.

hunter_girl >> 11:39 AM 0 góp ý
0 Góp ý:
Chưa có góp ý nào !

Gởi góp ý mới

<< Trở về

 
Powered by Ngoisaoblog.com
 
Blog huntergirl

huntergirl
Tên : hunter_girl
Nơi cư ngụ : Quận Gò Vấp-TP Hồ Chí Minh, Vietnam
 
Số điểm của Blog này là 107 (số lần vote: 18)
Xem thông tin cá nhân
Album cá nhân
Danh sách bạn bè (7 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu
 
Trang web của tôi
8 thắc mắc về sex !!!
Remix Cô bé mùa đông,vui lém !!!
11 lợi ích của sex
Thơ zui của Thích Thụ Tinh
Cristiano Ronaldo đưa gái gọi về nhà!!
Những bài thi lịch sử cười ra nước mắt!!!
I'm Ma Kết
Bí mật cái chết Lê Công Tuấn Anh
Tình yêu vĩ đại
Têếu lâm tự
Việt Nam vô song
Roberto Baggio - Biểu tượng quyến rũ của bóng đá!
Tôi là Diego
Maradona và Pele
Thành công đầu tiên của Maradona
Tự truyện Diego-Maradona
7 bước để đưa nàng lên giường,cực hot
NO FRIEND

 
Đường dẫn yêu thích
8 thắc mắc về sex !!!
Remix Cô bé mùa đông,vui lém !!!
11 lợi ích của sex
Thơ zui của Thích Thụ Tinh
Cristiano Ronaldo đưa gái gọi về nhà!!
Những bài thi lịch sử cười ra nước mắt!!!
I'm Ma Kết
Bí mật cái chết Lê Công Tuấn Anh
Tình yêu vĩ đại
Têếu lâm tự
Việt Nam vô song
Roberto Baggio - Biểu tượng quyến rũ của bóng đá!
Tôi là Diego
Maradona và Pele
Thành công đầu tiên của Maradona
Tự truyện Diego-Maradona
7 bước để đưa nàng lên giường,cực hot
NO FRIEND

 
Các bài mới cập nhật
8 thắc mắc về sex !!!
Remix Cô bé mùa đông,vui lém !!!
11 lợi ích của sex
Thơ zui của Thích Thụ Tinh
Cristiano Ronaldo đưa gái gọi về nhà!!
Những bài thi lịch sử cười ra nước mắt!!!
I'm Ma Kết
Bí mật cái chết Lê Công Tuấn Anh
Tình yêu vĩ đại
Têếu lâm tự
Việt Nam vô song
Roberto Baggio - Biểu tượng quyến rũ của bóng đá!
Tôi là Diego
Maradona và Pele
Thành công đầu tiên của Maradona
Tự truyện Diego-Maradona
7 bước để đưa nàng lên giường,cực hot
NO FRIEND

 
Lưu trữ
01/08/2007 - 31/08/2007
01/09/2007 - 30/09/2007
01/10/2007 - 31/10/2007