Thứ Ba, ngày 21 tháng 08, 2007
|
Thành công đầu tiên của Maradona
PHẦN II : Quay trở lại với Napoli. Chúng tôi đã về thứ ba và đối với Napoli, đấy là một vinh quang. Mọi người còn nhớ đến tấm biểu ngữ ở Verona trong trận ra mắt của tôi ở giải VĐQG Italia? Tấm biểu ngữ "Chào mừng các bạn đến Italia" dành cho người Napoli. Rồi thời điểm phục thù cũng đã đến... Đấy là ngày 23/2/1986. Khán giả ở tất cả các khán đài lòng chảo của họ đều gào lên: "Lavatevi, Lavatevi"(Hãy tắm rửa đi, tắm rửa đi). Verona dẫn trước chúng tôi 2 bàn... Nhưng, pin, pan... một hậu vệ của họ mắc sai lầm và tôi ghi bàn. 4 phút trước khi trận đấu kết thúc, pum, chúng tôi được hưởng quả phạt đền và tôi sút phạt: 2-2. Chúng tôi ăn mừng như là chúng tôi đã đoạt được Cup các đội vô địch quốc gia (C1) vậy. Các cổ động viên của Napoli, lẽ ra sẽ xuống sân ôm hôn chúng tôi, họ lại kiêu hãnh đi ngang qua nơi mà các cổ động viên Verona trước đó vẫn gào to nhất cái câu "Lavatevi, lavatevi". Napoli là như vậy.
Mùa bóng 1986-1987 là kết quả đỉnh cao của những gì mà chúng tôi đã chuẩn bị. Trước hết, tôi trở thành nhà vô địch thế giới với đội tuyển Argentina tại Mexico 86. Ngoài ra, chúng tôi không thiếu gì cả... Thực ra chúng tôi cũng đã thua ở ngay vòng một Cup UEFA trước Toulouse nhưng điều đó cũng đúng thôi vì chúng tôi không thể chơi tốt trên tất cả các mặt trận. Trong trận lượt về, tôi đã đá hỏng một quả phạt đền và chúng tôi thua trong loạt sút luân lưu... Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã bắt đầu bước vào đấu trường lớn. Tôi đã yêu cầu ông Ferlaino mua về cho tôi Andrea Camavale vì tôi đã nhận ra mình chưa bao giờ nhầm khi đưa ra những đề nghị như vậy. Ông Ferlaino hỏi tôi điều gì còn thiếu để có thể đoạt chức vô địch Serie A và tôi trả lời: "Một chút may mắn, thưa ông Chủ tịch, chỉ cần thêm một chút may mắn". Những đội khác, những đội bóng lớn đã chột dạ. Họ có Platini và một loạt các ngôi sao khác nhưng họ cũng đã bắt đầu lo sợ một nỗi lo sợ kinh khủng! Họ trương lên các biểu ngữ mang tính phân biệt chủng tộc phân biệt giai cấp chỉ vì họ đã quá sợ. Họ không thể hiểu được rằng những kẻ nghèo khó ở miền Nam lại đang đe dọa lấy đi một phần của chiếc bánh mà họ đã quen cuỗm đi tất cả. Hơn nữa, đấy lại là phần to nhất!
... Việc giành được Scudetto đầu tiên của Napoli trong vòng 60 năm đối với tôi là một chiến thắng không gì có thể so sánh được. Nó hoàn toàn khác so với các chiến thắng khác, thậm chí so với cả danh hiệu VĐTG mà tôi giành được cùng đội tuyển Argentina tại Mexico 86. Bởi vì chiến thắng của Napoli là chiến thắng của chính chúng tôi, các cầu thủ, một thứ thành quả của những người lao động. Tôi vẫn muốn tất cả mọi người chứng kiến cái cảnh chúng tôi ăn mừng chiến thắng. Chúng tôi đã ăn mừng hơn tất cả các đội bóng chiến thắng khác. Hơn rất nhiều. Đấy là Scudetto của cả thành phố. Người dân ở đấy đã học cách không cần gì phải sợ hãi nữa và rằng không phải kẻ chiến thắng là kẻ có nhiều tiền hơn mà là những người tranh đấu cật lực hơn, lao khổ hơn... Đối với người dân Napoli, tôi là thuyền trưởng, là ngọn cờ của con tàu chiến thắng đó. Người ta có thể động chạm tới bất kỳ ai nhưng tới tôi thì không... Lý do rất đơn giản là khi chúng tôi bắt đầu tăng cường sức mạnh của đội thì kết quả cũng bắt đầu xuất hiện: Khi Inter Milan đến, chúng tôi lại đánh bại họ. Chúng tôi chiến thắng tất cả tất cả các đội khách. Trong trận gặp Juventus trên sân của họ ở thành phố Torino ngày 9/11/1986 đã xảy ra một chuyện thật khó tin: Chúng tôi bị dẫn 1 bàn nhưng rồi chúng tôi gỡ hoà. Cả sân vận động như nổ tung và mọi người ăn mừng... Chúng tôi không hiểu gì cả vì khi Juventus ghi bàn thắng, khán giả chỉ reo lên một lần rồi thôi. Sau đó chúng tôi ghi tiếp bàn thứ hai, khán giả lại reo hò như vậy và họ lại reo hò còn lớn hơn khi chúng tôi ghi bàn thứ ba. Tất nhiên trên sân lúc đó đầy ắp những người lao động và tất cả họ đều là người miền Nam. Sau khi kết thúc trận đấu họ hô vang: "Napoli! Napoli! Napoli!". Thật ấn tượng.
Sau khi đoạt chức VĐQG, tôi được biết qua các nhà báo Italia, những người rất si mê với các con số thống kê, rằng trong lịch sử chỉ có hai CLB đã từng giành Scudetto và Cúp quốc gia trong cùng một năm. Cả hai đội đều thuộc về miền Bắc: Torino và Juventus. Vì vậy trước khi bước vào trận chung kết Cup quốc gia, tôi nói với cánh nhà báo: "Tất nhiên thật là đẹp nếu chúng tôi đoạt Cúp quốc gia. Có vẻ khó vì hình như các ứng cử viên vô địch luôn là các đội của miền Bắc. Tuy nhiên chúng tôi, những người miền Nam, sẽ không bỏ lỡ các cơ hội. Kể cả trong bóng đá kể cả trong cuộc... đời". Tôi đã lên tiếng thách thức và cuối cùng chúng tôi cũng làm được điều đó. Hơn thế nữa chúng tôi đã giành chiến thắng trước một trong những đám cổ động viên phân biệt chủng tộc và giai cấp nhất ở Italia - các cổ động viên của Atalanta Bergamo... Tất cả thật tuyệt vời.
Nhưng Napoli lại có vấn đề. Đấy là các nhà lãnh đạo CLB không hề muốn tiêu tiền. Sau khi đoạt Scudetto, chúng tôi được tham dự Cúp C1 và suýt nữa chúng tôi đã loại được Real Madrid. ở trận lượt đi, chúng tôi phải chơi trong sân Bernabeu không có khán giả. Còn ở trận lượt về trên sân nhà, dân chúng như phát điên. Có cảm giác như tất cả mọi người Napoli trên thế giới đều muốn đổ về sân San Paolo. Chúng tôi đã thu về được 4 triệu USD tiền bán vé. Và với nạn đầu cơ vé, theo đúng phong cách Napoli, số tiền thực sự có thể lên tới 7 hoặc 8 triệu. Tuy nhiên, CLB không sử dụng số tiền đó nên chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội trở thành một CLB lớn, lớn hơn rất nhiều. Thậm chí họ còn không cho thay cỏ trên sân tập của đội ở Soccavo. Đây là một sân tập giống sân tập của một đội hạng Hai ở Argentina hơn là của một đội hàng đầu của châu âu. Vữa của các bức tường ở phòng thay quần áo rơi lả tả, giống như nhà tôi trước kia ở Villa Fiorito. Chính vì vậy mà tôi nói rằng Salvatore Carmando, nhân viên xoa bóp của đội, xứng đáng được đánh giá là đã đóng góp tới 50% vào những danh hiệu mà chúng tôi đã giành được.
Hợp đồng của tôi kéo dài đến năm 1989, nhưng Guillermo cho rằng tốt hơn là phải ký lại hợp đồng. CLB Napoli khi tôi mới đến hoàn toàn không giống một Napoli sau khi đã giành được một vị trí thứ ba và một Scudetto. Các cuộc thương lượng được bắt đầu ở Real Madrid, trước trận đấu với Real Madrid trong sân bị đóng cửa mà chúng tôi đã thất bại. Tức là vào tháng 9/1987. Sau khi chúng tôi bị loại, ông Ferlaino bắt đầu chơi trò bàn lui. Nhưng ông ta không tính đến một chuyện là ông Silvio Berlusconi, Chủ tịch CLB AC Milan, muốn kéo tôi về với CLB của ông ấy. Các cuộc mặc cả bắt đầu diễn ra nhưng quả thật trong thâm tâm tôi hiểu rất rõ rằng tôi không thể khoác áo một CLB nào khác ở Italla ngoài Napoli. Vì nếu vậy người ta sẽ giết tôi và cả người mua tôi về. Tôi đã nói rõ điều đó với Berlusconi khi tôi gặp ông và ông ta đã gây cho tôi ấn tượng về một người đàn ông lịch thiệp, một người luôn khao khát chiến thắng. Đầu tháng 11/1987, trong khi chúng tôi đang tập trung ở khách sạn Brun của Milan để chuẩn bị thi đấu với CLB Como, thì ông Berlusconi xuất hiện trong một chiếc xe Mercedes Benz đầy ấn tượng để gặp Coppola. Berlusconi đã đưa Coppola đến trang trại của ông ấy ở Milano 5, một trang trại như người ta vẫn nhìn thấy trong phim ảnh. Ông ấy nói với Coppola rằng ông ấy muốn có tôi bằng mọi giá sau khi tôi kết thúc hợp đồng với Napoli và rằng ông ấy đã chi tới gần 50 triệu US D mà vẫn chưa gặt hái được danh hiệu vô địch đáng kể nào. Thậm chí ông ấy cũng không cần hỏi tôi thu nhập bao nhiêu ở Napoli và cho biết ông sẵn sàng trả cho tôi gấp đôi số tiền đó, một căn hộ trong khu phố Piazza San Babila đắt giá nhất ở Milan và một chiếc ô tô mà tôi có quyền lựa chọn. Tất nhiên sẽ không phải là một chiếc Fiat 600 mà là một chiếc Lamborghini, một chiếc Ferrari hoặc một chiếc Roll Royce. Ông ấy đề nghị ký với tôi một hợp đồng 5 năm và vị trí trong Fininvest, tập đoàn viễn thông của riêng ông. Không hiểu từ đâu mà người bạn của tôi, nhà báo Gianni Mina, biết được cuộc gặp này. Và tháng 12 năm đó, anh ấy đã cho đăng tin trên tờ báo Special... Một buổi sáng thứ Ba, tất cả thành phố Napoli đều biết được tin AC Milan muốn mua tôi với bất cứ giá nào. Ngay tối thứ Ba hôm đó, ông Ferlaino đã chấp nhận tất cả mọi điều kiện do chúng tôi đưa ra và chúng tôi ký một hợp đồng mới với Napoli, trong đó thu nhập của tôi đã tăng lên gấp 3 lần so với con số mà chúng tôi dự kiến ban đầu. Theo hợp đồng mới, tôi được nhận 5 triệu USD mỗi năm cho đến 1993, không kể khoản thu nhập khoảng 2 triệu USD/năm từ quảng cáo và bán đồ lưu niệm của CLB. Tất cả như một món quà và thậm chí còn hơn thế khi ông Chủ tịch Ferlaino một hôm xuất hiện trước nhà tôi để trao cho tôi chìa khóa của một chiếc Ferrari F40 màu đen, chiếc xe duy nhất loại này trên thế giới lúc bấy giờ.
Tôi không hiểu điều gì sẽ xảy ra trong sự nghiệp của mình nếu như tôi chấp nhận chuyển sang AC Milan. Tôi không hiểu nó sẽ khác như thế nào, xấu hơn hay tốt hơn. Tuy nhiên, lúc đó tôi đã quá thân quen với người Napoli và biết rất rõ rằng có người Napoli sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời vì tôi. Thật không may cho kẻ nào dám chạm đến Maradona ở Italia! Tất cả mọi người Napoli trên thế giới sẽ đến hỏi tội anh ta, cho dù anh ta có trốn ở Torino, ở Milan, Verona hay bất kỳ nơi nào. Trong thời gian đó, hãng International Management Group đã tiến hành một cuộc thăm dò dư luận với câu hỏi: "Ai là người được biết đến nhiều nhất trên thế giới. Kết quả là tôi đã về nhất. Lúc đó, hãng này đề nghị được mua quyền khai thác hình ảnh của tôi. Họ đề nghị với tôi 100 triệu USD... 100 triệu USD không hơn không kém! Tuy nhiên có một chi tiết: Họ yêu cầu tôi phải có quốc tịch kép Argentina và... Mỹ! Vấn đề này, vấn đề liên quan tới quốc tịch thì quả là vô giá. Không ai có thể trả tiền để tôi không còn là người Argentina nữa, không một ai! Tôi đã khước từ lời đề nghị. Đấy là quyết định của riêng tôi, điều mà tôi vẫn làm trong suốt cuộc đời. Coppola có thể hướng dẫn tôi nhưng tôi mới là người đưa ra quyết định và tôi giữ cung cách làm việc này trong tất cả mọi chuyện. Trong lời đề nghị trên còn có điều khoản quy định chúng tôi có quyền tham gia vào một số hoạt động kinh doanh mà có thể nâng thu nhập lên quá con số 100 triệu USD. Thậm chí ông Henry Kissinger cũng tham gia vào chuyện này. Nhưng dù sao tôi cũng từ chối. Làm người Argentina là một điều vô giá. Lúc đó tôi đã nói với họ rằng tôi không thiếu tiền. Trong thời gian đó tôi tham gia một chương trình trên đài truyền hình RAI và nhận được 250.000 USD mỗi tháng. Ngoài ra, tôi còn ký hợp đồng trị giá 5 triệu USD với hãng Hitachi của Nhật Bản để quảng cáo trang phục thể thao mang tên tôi và một hợp đồng khác cũng với họ để quảng cáo cho một loại cà phê hòa tan hoặc một cái gì đại loại như vậy. Để quay một đoạn phim quảng cáo, họ đề nghị đưa tôi sang Colorado ở Mỹ. Tôi hỏi họ lý do thì họ nói rằng cần phải có khung cảnh thích hợp. Tôi bảo họ: "Chúng ta hãy quay ở Argentina, tôi muốn làm điều đó ở đất nước tôi". Và tôi đã đưa người Nhật đến La Rioja, đến Talampaya. "Chúng ta cần có người mẫu", họ bảo tôi và tôi trả lời: "Đã có và họ là anh em tôi, chàng Thổ và Lalo". Các anh có biết ai đã cho chúng tôi mượn chiếc trực thăng để đi lại hàng ngày từ La Rioja đến Talampaya không ?... Ông Thống đốc của Rioja, Carlos Saul Menem... Kết quả là chúng tôi có được băng ghi hình thật đẹp và ngoạn mục. Người ta đã bán hàng tấn cà phê hòa tan ở Nhật Bản. Ngoài ra chúng tôi cũng có một số cảnh uống bia ngay trên miệng của núi lửa Vesubio để quảng cáo cho bia Ashahi, cũng của Nhật Bản. Thời đó, tôi có thể yêu cầu những chiếc xe mà trên thực tế chưa có nhưng rồi người ta cũng làm cách nào đó để mang chúng lại cho tôi. Có lần người ta đã chuyển cho tôi một chiếc Mercedes Benz Cabriolet nhưng nó không đến được Italia. Tôi nói chuyện này với Coppola và anh ấy đã gọi đến hãng Mercedes. Rồi một ngày Coppola gọi tôi từ dưới sân, tôi nhìn xuống: một chiếc Mercedes cùng với đám người vừa mang nó tới, chiếc xe đầu tiên kiểu này ở Italia. Tôi bước xuống và nhìn thấy tất cả đều tuyệt đẹp. Tôi yêu cầu đưa chìa khoá và bước lên xe. Tôi thử vô-lăng, các loại đồng hồ... và tất cả đều tuyệt vời. Tôi nhìn xuống dưới và chỉ thấy bàn đạp phanh. Tôi kêu lên với họ: "Hộp số tự động!?". Coppola bỗng tái mặt: "Đúng, tự động và là đời mới nhất". Tôi xuống xe, trao lại chìa khoá cho họ, nói lời cảm ơn và bỏ lên nhà. Tôi không thích xe có hộp số tự động!__________________
|
|
|
|
|
Powered by Ngoisaoblog.com
|
|
|
|
|
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về