Ba ơi,
Một mùa đông lạnh lẽo nữa lại đến. Ở mảnh đất phương Nam đầy ánh mặt trời cái lạnh mùa đông thường chỉ se se lạnh vừa đủ ướm vào lòng con người cái bồi hồi của một năm sắp đi qua.
Mùa đông ở phương Nam chỉ mang dấu ấn vấn vương một năm cũ và thường cái cảm giác mùa đông mang lại là sự gợi nhớ, nét đăm chiêu, vẻ đượm buồn của dòng người qua lại trên đường, vừa hối hả vừa lạnh lùng!.
Những chiếc áo ấm được người ta khoát lên đầy màu sắc, có cái sang trọng, có cái cũ mèm đan xen vào nhau tạo nên nổi bâng khuâng khôn tả.
Cứ mỗi mùa đông ấy, lòng con u buồn khi nhớ đến ba.
Mười lăm tuổi con đã rời xa gia đình. Hình ảnh về ba chỉ còn ghi lại trong con từ những ký ức ấu thơ. Một bức ảnh gia đình con ngồi trong lòng ba. Một buổi ăn sáng ở tiệm ăn Tàu mà ba gọi người ta chồng thêm cho con ngồi trên tấm ván gát ngang tay chắn một chiếc ghế nệm!.
Ký ức sâu sắc nhất về ba lại là cái cảnh nhà nghèo chạy gạo nuôi cho mười một đứa con ăn học. Cái ngày con đi thi vào lớp sáu ở một trường nổi tiếng mà mỗi lần nhớ lại lòng con đau đớn quá. Ba đã kỳ vọng rất nhiều vào con vì hai anh con đã không làm được. Bất kỳ gia đình nào có con thi đậu vào Petrus Ký sẽ được cả xóm kính trọng!..
Ngày hôm đó con đã được đi xe lam với một chổ ngồi riêng đàng hoàng. Con được ăn một tô hủ tíu, thêm một cái bánh bao, một ly sữa thay vì ăn cơm nguội hoặc một đồng xôi. Đề thi văn năm đó con còn nhớ rõ: “ Hãy tả một buổi cơm chiều ở nhà em vào một ngày mưa”. Con đã làm một đề văn tương tự như vậy và được điểm cao ở lớp nhưng cô giáo bảo con “ bài văn của em khá nhưng sao trời mưa mà lại ăn cơm nguội với mắm sống?”.
Con đã làm một bài văn tả buổi ăn chiều với những món ăn thật ngon chỉ có điều là nó hoàn toàn không có thật!. Cho đến giờ này con vẫn không nhớ được rằng đã có bao giờ tự tay con nấu được bữa ăn chiều ngon lành ấy để mời ba?.
Ba ơi, con đã làm được điêu mà ba kỳ vọng. Ít ra là trong đời con đã một lần làm cho ba được vui. Con thi đậu, xếp hạng tám mươi chín trên năm trăm lẻ bảy người đậu và năm ngàn người thi. Những con số đó mường tượng như những chấn song ở cổng trường mà mỗi lần từ phòng thi con nhìn ra đều thấy ba đứng yên ở đó từ sáng đến chiều không hề nhúc nhích!. Ba đứng ở đó như một tấm chắn vững chắc từ sau lưng đẩy con lên “ không được thua cuộc, không được lùi bước”.
Trời nắng chang chang, con ngồi thi trong lớp, sân trường mát dịu bóng phượng nhưng cổng trường chỉ có ánh mặt trời thiêu đốt. Tan giờ thi sáng con đã nói với Ba : “ Ba về đi, ba đứng thế này con nóng ruột lắm”. Ba chỉ mĩm một nụ cười hiền lành : “Thì con cứ thi đi, đừng lo cho ba”.
Ba có biết không, có lẽ chỉ có mỗi mình con là mong giờ thi qua nhanh vì ở cổng trường ngày hôm đó chỉ có ba đứng một mình một bóng!.
Con lớn lên, có gia đình, đi xa, ít có dịp về nhà. Con nhớ lại những ngày đi cùng ba uống cà phê, đàm luận về những cái tốt và xấu ở đời. Có những lúc con trái ý làm ba buồn nhưng con biết ba không giận con.
Cho đến một ngày, vì muốn bảo vệ sự êm ấm cho những đứa con của con, những đứa cháu của ba, con đã buộc miệng nói với ba “ Ba đừng đến chơi nhà con nữa, N không đồng ý, để con ghé ba”.
Thật là ghê tởm cho hành động của con. Ba chỉ kịp “ hực” lên một tiếng trong lồng ngực và nói “thôi ba về”.. Từ ngày đó trở đi gặp con ở đâu là ba nhìn sang chổ khác.
Mỗi mùa đông đến người già thường hay đi xa. Con đã phá vỡ một gia đình để giành lại cho mình quyền làm con đối với cha mẹ vì con có linh tính rằng mùa đông càng đến thì cơ hội chuộc lỗi của con càng ngắn đi.
Nhưng đã quá muộn rồi. Lúc ba hấp hối con đã không kịp xin ba một lời tha thứ.
Tài sản lớn nhất ba để lại cho con là “sống sao cho đúng lẽ phải ở đời”. Ba đã dạy con bằng chính cuộc đời mình. Lẽ ra ở phút cuối đời ba phải được sống trong nhàn nhã hạnh phúc sum vầy bên con cháu mà nào có ai trong chúng con làm được.
Xin ba hãy tha lỗi cho con.
Không một lời nào có thể tả được nổi ân hận trong con. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, con căm ghét bản thân mình, một đứa con bất hiếu. Con cái là tài sản của cha mẹ. Con là người được ba yêu thương kỳ vọng nhiều nhất lại là tài sản tệ nhất mà ba có lúc cuối đời.
Ai đó còn cha còn mẹ, đừng như tôi, không bao giờ còn cơ hội để làm lại. Có thể vì hoàn cảnh này khác trong muôn vàn cái phức tạp của đời thường, ta có thể vin cho mình một lý do, nhưng đối với đạo làm con điều duy nhất đúng là sống có hiếu với cha mẹ mình.
Một mùa đông nữa sắp đến, ai ơi đang làm con xin nghĩ đến cha mẹ già…
Cung Diễm.
|
11 Góp ý:
Chắc chắn ba bạn đã tha thứ cho bạn từ lâu rồi, vì thế để xin lỗi ba, bạn hãy sống thật tốt như những gì ba bạn đã kỳ vọng vào bạn. Chúc bạn hạnh phúc
Không cầm được nước mắt khi đọc bài cũa em đó ...!
'Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha...'
Ba đã tha thứ cho em
Cố lên
chúc bạn vui
-------
thơtôi
một câu chuyện cảm động, Ty gon cũng chịu khó sưu tầm nhỉ ?
Cả cuộc đời Cha mẹ chỉ biết tha thứ nhưng liệu con cái có tha thứ cho lỗi lầm của mình ? Bạn nói dùm tâm trạng dằn vặt của bao đứa con rồi đó bạn.
Chẳng biết nói gì đây . Chia sẻ với Tygon nhé .
Sai lầm một lần và mãi mãi ...
Nhưng ở đâu đó tha thứ một lần và mãi mãi ...
Đọc bài của chị làm em phải khóc. Em thấy mình thật hạnh phúc khi còn có cha, và em gắng sẽ không để cha buồn.
Đọc bài của em rưng lệ
ba như khiên mộc che chở cho con...
Gởi góp ý mới
<< Trở về