
Nó khóc một mình… và nó tự hờn trách cuộc sống tại sao lại mang những thứ nó cần đi thật xa, để nó đi tìm hoài và lạc lối giữa muôn nghìn ngã rẽ, rồi loay hoay chẳng biết chọn hướng đi nào? Và có những thứ nó không cần, cuộc sống lại cho nó quá nhiều, nhiều đến nỗi nó không kịp đón nhận mà chỉ biết trốn chạy trong hoảng sợ. Nó đã vung tay hất đổ những điều bình dị xung quanh, để rồi, khi mệt mỏi với những thứ không thật, nó lại hờn trách bản thân đã không biết cách gìn giữ những “món qùa bình yên” của cuộc sống. Nó yêu bầu trời xanh của mùa hè vì cái màu xanh yên bình mà nó có, nhưng nó vẫn thường gọi đó là “những mảnh trời xanh tan tác”. Nó yêu biển cũng vì cái màu xanh ấy, nhưng đứng trước biển và muôn nghìn con sóng, nó thấy sợ… Nó sợ những cái gì nó không thể chế ngự và hiểu được nó… Có những điều trong cuộc sống này cũng vậy, ngàn lần nó muốn nói “giá như” tất cả hãy bình yên như những gì vốn có, thì phải chăng, những cảm giác lo sợ và bất an trong nó sẽ tan biến… Giá như chỉ một chút thay đổi…
Có phải nó đang mong ước một cái gì quá đỗi lớn lao, vuợt ngoài tầm với? Không cần gì quá nhiều, nó chỉ mong mình có một chỗ dựa thật bình an, để khi vui cũng như khi buồn, nó đều có thể tìm về đó mà dựa dẫm và sẻ chia. Nhưng hình như, giữa cuộc sống bộn bề này, những cái điều giản dị ấy lại trở nên quá lớn lao đối với nó!
Viết cho người bạn của tôi.
|
8 Góp ý:
Tấm chân tình nhờ gió rải đi xa
Hãy vững tin cuộc sống vẫn vui cười
Dù ngày mai ta sẽ còn khóc nữa
Xin cảm ơn và mong chị tiếp tục cộng tác cùng BẢN TIN.
Gởi góp ý mới
<< Trở về