Hy Vọng là cái "Hạn" cuối cùng
- Bà con à, cuối năm rồi mà xui rủi cứ bám riết lấy mình. Nhớ lúc đầu năm đi thăm Miền Trung thị bị té phải bó bột chân suốt mấy tháng; rồi tối qua ông trời lại làm cho mình một quả, đau cả người.
- Cũng may các anh chị thông cảm cho mình, chứ không lại trở thành đồng phạm với kẻ trộm rồi. Số là bé ngốc cùng một số anh chị blogger trong ngoisao(là bạn bè của bé) và các mạnh thường quân ở Mỹ định làm một chuyến chia sẽ tết với người dân Tây Nguyên, mọi thứ đã sẵn sàng hết, chỉ đợi tối nay là lên đường. Vậy mà, bọn trộm nó khốn nạn quá, vào khuân hết đi!
- Chắc cũng do mình quá chủ quan, quần áo người ta cho, mình đem ra giặc rồi phơi hết lên; sao mà không gây chú ý cho được. Nồi bánh chưng bánh tét của chị Hiền Linh vớt ra chưa kịp ráo nước cũng cất cánh bay đi. Chút xíu nữa anh Sơn dẫn đòan khách ở Sài Gòn lên, không biết phải nói sao đây? Là người nhà với nhau thì dễ hiểu, dễ thông cảm nhưng còn mấy vị Việt kiều họ rạch ròi lắm. Cái gì ra cái đó. Thôi chỉ cầu mong Chúa quan phòng giúp con với! Mọi người ơi! Cuối năm rồi, hy vọng đây là cái hạn cuối của con. Xin ông trời hãy lấy con làm hạn cuối cho tất cả mọi người đi; ông đã lấy của con tất cả rồi, như thế là dược rồi. Xin ông đừng cho bọn trộm vào khuân đồ của nhà bất cứ ai nữa!
|
5 góp ý:
Hoa là em mà anh nhớ mong
Thơ bên anh còn em xa vắng
Khi gặp nhau thì nhành hoa trắng
Sẽ là quà tặng em đầu tiên...
(Nếu muốn xem trọn vẹn bài thơ này, hãy vào Blog của anh sau 15 phút nữa)
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ