CON HẺM NGẮN HƠN KHI KO CÓ ANH
Khi lục tìm trong căn ký ức những kỷ niệm nhạt nhòa của quá khứ,hình ảnh về con hẻm nhỏ như ám ảnh mãi tâm trí ẹmCon hẻm ngày xưa ta hẹn hò,những buổi sáng tinh sương,những buổi trưa nắng gặt cả những đêm ánh đèn vàng phả dìu dịu trên con đường có một khúc quạnhCon hẻm ko dài,vài chục bước chân là đi hết từ đầu tới cuối,con đường thật ngắn khi em chạy đến với anh,mang theo nỗi nhớ mong của những tháng ngày xa cách.
Nhưng giờ đây trong thoáng chốc con hẻm dài ra,sâu hun hút và rộng thênh thang.Lần đầu tiên em nhận ra mình đang bước đi trên con hẻm ngày nào một mình,thật nhỏ nhoi,cô độc,chông chênh.Con hẻm đơn sô in dấu từng kỷ niệm,quá khứ như cuộn phim chiếu vội trong khoảnh khắc ngắn ngủi,kỷ niệm cúa vào tim em đau nhói.Anh ra đi để nơi đây mình em lặng lẽ,với đất,với trời,với con hẻm nhỏ.
Em hay tự bắt mình em đứng im lìm trong 1 góc nhỏ,nhìn ra khoảng ko gian rộng lớn trên cao,lớn như những gì em sẽ phải đương đầu khi ko còn anh.Và em bước đi,để quá khứ lại đằng sau,phía góc tối cuối con hẻm nhỏ.Và em bước đi đón nhận chông gai phía bên kia,đầu con đường.
Kỉ niệm về anh như những trang ký ức hoen màu lãng quên.Giữa bộn bề cuộc sống,con hẻm nhỏ lặng lẽ lùi dần vào đâu đó trong tâm tưởng,đoi khi trở về da diết trong em.Nhưng kỷ niệm mãi vẫn chỉ là kỉ niệm,em sẽ vẫn mãi mải miết đi về hướng tương lai,mải miết kiếm tìm.Vì em tin 1 ngày nào đó,em sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự của mịnh
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về