Sau những ngày mưa rả rích, hôm nay tôi ghé thăm blog của một người bạn mà tôi không hề quen biết cũng như chưa từng gặp mặt nhưng tôi đã gặp bạn trên blog qua những bài viết những câu chuyện của bạn làm tôi rất cảm động. Và hôm nay blog bạn đã có thêm comments mới nên tôi vội vã post lên trang blog mình để những ai có dịp ghé thăm sẽ đọc được những dòng tâm sự của bạn. Tôi cũng như tất cả những blogger star khác chúc bạn sẽ chiến thắng được căn bệnh sớm khỏe mạnh để cùng sống trong ngôi nhà hạnh phúc của bạn mà không còn phải nhắc đến 3 từ Ngày Cuối Cùng bạn nhé !!!
http://blog.360.yahoo.com/blog-6sq_obM5dLZbZIjnX_a9JMwgJw--?cq=1
Ngày cuối cùng Hôm nay là một ngày buồn.Mưa.Lắc rắc.Minh đã rất thích những cơn mưa thế này.Nhẹ nhàng.Tôi thì không. Minh nói rằng cơn mưa gợi cho M một niềm vui vì sự rửa trôi đi tất cả,là mang đến cái gì đó mới mẻ. Tôi thì nghĩ mưa buồn. Mưa khóc cho ai đó ra đi.Là ông trời khóc cho một kiếp người buồn.
Chắc hôm nay cũng vậy.Tôi đã quay trở lại thành phố.Một mình. Lúc đi là hai người.Giờ chỉ còn tôi. Bác, bây giờ mình mới nói cho các bạn, mẹ Minh tên Thanh, hai cái tên ghép lại là Thanh Minh.Nhẹ nhàng.TInh khiết. Nhưng sao cuộc sống lại không nhẹ nhàng chút nào với hai người.
Bác đã ở lại. Chắc sẽ lâu, ở lại ngôi chùa ấy, như một Phật tử tìm về với một vòng tay an ủi thần thánh trong cuộc sống này.Tôi đã không ngăn được.Nhưng có lẽ đó cũng là một sự lựa chọn hợp lí. Bác ơi, giờ con cũng là con bác,con sẽ thăm bác thường xuyên. Bác ở lại nhé, để cầu nguyện cho người anh em của con được Phật che chở ở một thế giới kì bí nào đó.
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về