Mr_Crazy Nhokway
Welcom My Blog Econg ==> Mr_NhokWay<==
Thứ Sáu, ngày 03 tháng 08, 2007

Loi cuoi cung cua mot cuoc doi 19t
Điểm Ngôi sao Blog: 6 (1 lượt)
| Bình chọn:

Đây là bức thư cảm động của một người bạn chỉ mới 19t nhưng đã sắp phải ra đi vĩnh viễn vì một căn bệnh hiểm nghèo. Sau đây mình xin trích một vài câu truyện cảm động mà mình đọc được để cùng chia sẻ với mọi blogger

http://blog.360.yahoo.com/blog-6sq_obM5dLZbZIjnX_a9JMwgJw--?cq=1

Các bạn VNF Thân mến!!!!!
Yumi không biết phải nói thế nào đây. Yumi sắp phải chia tay mọi người rồi, chia tay VNF rồi. Yumi se đi về một nơi thật xa nơi đó sẽ có Minh cậu bạn 19 tuổi .. và nhiều người nữa. cuộc sống với Diệu chỉ có 19 năm nhưng là 19 năm hạnh phúc. 19 năm qua Diệu mang trong người căn bệnh hiểm ác. Diệu đã cố gắng mạnh mẽ cố gắng ko để cho căn bệnh đó đánh ngã mình. Diệu tưởng rằng Dieu mạnh mẽ nghị lực như thế thì căn bệnh đó sẽ biến mất như một giấc mơ nhưng...Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến.Diệu đã gục ngã trước mặt mọi người lần đầu tiên trong lớp học giờ Sử.Diệu đã không kịp chạy ra ngoài như mọi khi.Nó đến quá nhanh.Nhanh đến nỗi con chỉ kịp nhận ra là nó đã đến.Mọi người hình như đã vội vã lắm đúng không,đến ngay nơi con nằm cấp cứu. Rồi Diệu cũng biết là mọi người đã òa lên khóc nức nở ngay tại phòng cấp cứu sau khi nghe bác sĩ nói về Diệu, về bênh tình của Diệu. Nhưng đã quá muộn, đã quá muộn. Giờ đây nằm trên giường bệnh Diệu mới thấm thía rằng: được sống là 1 niềm vinh dự mà không phải ai cũng có. Đối với Diệu ước muốn đó quá xa vời , xa đến nỗi cánh tay Diệu không với tới. Mấy đêm nay, đêm nào Diệu cũng mơ: Diệu được mặc áo xanh tình nguyện, được lên trên vùng Hà Giang giống như mấy đứa bạn.Diệu thấy mình khỏe mạnh, được thử vác những chiếc gùi sắn chạy thi cùng các bạn trên lưng đồi xanh.Diêuj cười vui lắm, nhưng không bật ra thành tiếng dc.Ngay cả lúc Diệu thấy mình là 1 anh sinh viên dạy một lũ trẻ ngô nghê.Nhưng có lẽ Diệu không thực hiện được ước mơ này nữa rồi, các bạn ah`. Có lẽ với Diệu, mãi chỉ là những chuyến phiêu lưu trong mơ. Nhưng Diệu ko cảm thấy hối hận vì được sinh ra . 19 năm cũng đã đủ cho Diệu thực hiện một phần ước mơ của Diệu. Hồi nhỏ nghe mấy anh chị đi học ở Nus Diệu ước mơ sau này cũng được như vậy. Và giờ đây Diệu đã thực hiện được ước mơ đó. Nhưng ma chưa hoàn thành được ước mơ đó Diệu thì đành bỏ dỡ.
Diệu đang tại mái nhà yêu dấu của mình ,nơi nuôi Diệu 19 năm qua. Một ý nguyện mà Diệu muốn, đó là , đơn giản, chỉ cần ra đi bên cạnh những người thân yêu nhất. Không phải Diệu từ chối những lời đề nghị. Nhưng Mình cũng chỉ là hạt cát bé nhỏ. Những suy nghĩ của mình có thể chỉ là 1 phần nhỏ. Mình may mắn vì đã có sự kết nối với cộng đồng, hơn những con người khác đang âm thầm chịu đựng.Thông qua VNF, mình không chỉ muốn là nơi nhận được sự chia sẻ. Mình có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các member và tát cả mọi người hay những con người đọc được những dòng này.Rằng hãy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn.hãy sống với hết tình yêu thương, hãy trao cho tình yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu tình cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với mình nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà.Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quý người đó chừng nào.
Sự ra đi của Diệu không phải là hết, nó chỉ là sự bắt đầu của 1 cuộc sống mới. Diệu hi vọng VNF sẽ ở bên Diệu nhưng ngày cuối cùng này.
XIN LỖI CÁC BẠN MONG RẰNG CÁC BẠN SẼ THA THỨ CHO DIỆU VÌ KHÔNG THỂ GIÚP GÌ NHIỀU CHO VNF
Tạm biệt Sevenlove, Gold , Lenna.... và tất cả mọi người...

Cuộc sống -ngày thứ 5
Mình sẽ viết tiếp,sẽ đi hết 10 ngày của cậu bạn thận thiết.

''Stairway To Heaven''- bài hát mà cậu thích nghe,cũng là tên của một bộ phim buồn.Mình thật ngốc khi ko nghĩ đến lời cậu nói khi hai đứa xem phim :''Hy vọng mình sẽ làm đủ điều tốt để lên được tới đấy vào ngày gần đây.''

Cậu ngốc lắm,lẽ ra ông trời sẽ bắt cậu vương vất ở đây mãi đấy, bởi chưa được siêu thoát mà.Nhưng có lẽ tình thương của Mẹ,Ngọc, cả mình nữa,rồi hàng nghìn người bạn đã ghé thăm cậu trong những ngày vừa qua,đã đủ để xây nên một chiếc cầu vồng đưa cậu tới một nơi ở trên cao, rất xa và rất đẹp.

Hôm nay,mình chả biết phải viết cái gì,nên mình gửi tặng mọi người những câu thơ của Đức mẹ Teresa về cuộc sống mà Minh rất thích :

Cuộc sống chính là cái đẹp, hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống chính là điều may mắn, hãy đón nhận.
Cuộc sống chính là niềm hạnh phúc, hãy tận hưởng.
Cuộc sống là một bản nhạc, hãy ca vang.

Cuộc sống còn có nghĩa là bổn phận, hãy hoàn thành nó. Cuộc sống còn có nghĩa là một lời hứa, hãy gắng giữ lời. Cuộc sống còn có nghĩa là một sự cố gắng không ngừng nghỉ, hãy chấp nhận nỗ lực.

Cuộc sống còn có nghĩa là một sự mạo hiểm, hãy can đảm lên.

Nếu cuộc sống là một cuộc chạy đua, hãy cố gắng hết mình. Nếu cuộc sống là một trò chơi, đừng ngần ngại hãy cứ tham gia. Nếu cuộc sống là một nỗi buồn phiền, hãy thả cách vượt qua. Nếu cuộc sống là một tấm bi kịch hãy đồng ý đương đầu.

Nhưng cuộc sống còn là thời cơ, hãy tìm cách nhận ra và thu lợi từ nó. Cuốc sống còn là mốt giấc mơ, hãy biến giấc mơ thành hiện thực.Và cuộc sống này quá đỗi kỳ diệu, đừng nên phá huỷ nó.

Bởi cuộc sống đơn giản chỉ là cuộc sống hãy biết đấu tranh để tồn tại.

Ngày thứ 6,thứ 5, thứ 4,..Minh không đi tiếp được nữa
10h sáng
Mọi người vẫn bên giường và cầu chuyện.Cây hoa hướng dương vẫn đang quay mặt về p

hía nắng.Tớ biết cậu đã thích lắm khi ngắm nhìn nó.
Đã gần 20 tiếng đồng hồ cậu hôn mê rồi,Minh ơi! Cái sự thật mà một thằng con trai tớ đã

chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi mà sao vẫn run quá.Lo lắng.Đã có bao nhiều người gửi đến

cậu lời chào buổi sáng rồi đấy,Minh à!
10h 27'
Ngọc bất ngờ thấy mí mắt Minh động đậy.Sự sống cuối cùng đã tìm lại,hết ngủ nướng

rùi,phải kô Minh.
Cậu mỉm cười nhìn mọi người :''Mọi người chờ con hả''.Mẹ đã òa khóc.Minh biết không,

mẹ đã không dám nói ra suy nghĩ đang đè trĩu lòng mẹ đấy.Giờ cạu tỉnh thì mẹ cất nó sang

một bên rồi.
''Anh của em dậy rồi''-Ngọc nói trong niềm sung sướng.
''Ăn chút gì con nhé''- mẹ rưng rưng hỏi.
Mí mắt cậu lại sụp đóng.Đầu gục sang một bên.Bác Phú chạy ra đo mạch.Rồi bác lắc

đầu''Vẫn không đo được mạch''.
''Con mệt quá''-Minh bỗng thốt lên,yếu ớt nhưng đủ cho mọi người bật khóc.Mẹ đã chuẩn

bị tinh thần.Ngọc- tớ cũng không hiểu nữa, vẫn là sự hy vọng hiện hữu,nhưng nét buồn

vẫn vương vất đâu đó.
''Mẹ biết, mẹ biết.Con cứ nghỉ đi.''
''COn không muốn nữa.Đến lúc rồi mẹ à''-Minh nói trong hơi thở yếu.Một cơn đau bất chợt

lại kéo cậu xuống.Tớ biết mà,mặt xanh tái đi.Tớ ko muốn nghĩ.''Hôm nay trời mát đấy,đồng

chí Minh à.Đồng chí biết đến cái gì mà đến.Dậy đi''- tớ nói mấy câu cứng.
''Ừ,hướng dương vẫn đón mặt trời mà.Nhưng hết rồi,đồng chí Thành à''- Minh thở yếu

hơn.
''Con đừng nói gở.Tối qua mơ gì kể mọi người nghe nào''-mẹ ra giọng trấn an.
''Anh kể đi,đừng nói linh tinh nữa''- Ngọc nói mà khóe mắt đã rưng rưng''.
''Tối qua con không mơ.Con chỉ thấy tất cả kí ức như ùa về'',rồi Minh lại nhắm nghiền lại,

gục đầu vào lòng mẹ.
''Con biết con đã đến lúc từ biệt mọi người.Trái tim con đành phải dừng làm việc sớm hơn

con tưởng.10 ngày con hứa với mọi người,có lẽ con không thực hiện được rùi.''
Nói đến đây,Ngọc lao tới,ôm chặt lấy Minh:''Anh đừng nói nữa.Không phải thế, anh đã

hứa mà...''.Ngọc chỉ biết khóc.Tiếng khóc của người em gái yêu cậu thật lòng,hơn tất thảy

mọi thứ bây giờ.Và tiếng của mẹ.Tiếng khóc của người mẹ sắp mất đi người con trai duy

nhất.
''Ngọc, để anh nói.Anh xin lỗi vì đã không đi với em đến tận cuối con đường,không thể

thực hiện giấc mơ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới này.Anh tin,..anh tin Ngốc sẽ tìm

được một người anh trai tốt hơn anh mà.''
''Không,em không muốn thế,em chỉ muốn có mình anh là anh trai mà thôi.Mãi mãi,không

ai có thể thay thế anh được đâu.Anh phải ở lại với em cơ.Em muốn nói là em cũng yêu

anh,yêu anh nhiều lắm, anh ơi!...'' Ngọc dàn dụa.
''Ngốc à,em sẽ tìm được mà.Sẽ có 1 vòng tay khác bảo vệ em.CHỉ cần nhớ là em đã có 1

anh trai là được.Còn giờ để anh nói với Thành''- Minh như dùng hết sức mạnh còn lại trong

cơ thể yếu ớt để nói.
''Mày đừng nói nữa.Tao với mày còn phải mở công ty riêng cơ mà,còn phải cho cả thế giới

này biết về đất nước Việt Nam bé nhỏ này cơ mà''-mình nói mà không chặn được dòng

nước mắt trào ra.
''Tao xin lỗi mày nhiều.Có lẽ anh em mình sẽ có duyên ở kiếp khác.Tao vẫn chọn mày làm

bạn,bạn thân nhất mà.Còn giờ tao phải kinh doanh một mình trước ở thế giới khác rồi.Mà

tao nhờ mày việc cuối cùng,hãy viết tiếp những dòng entry cho blog, tao ko muốn nó

đóng.Hãy biến nó thành nơi của yêu thương.Hãy nói với mọi người là Minh này cám ơn sự

quan tâm của mọi người.Mới 4 ngày nhưng đó là 4 ngày hạnh phúc nhất đời của Minh rồi.

Mày nhớ nói với mọi người nhé,giúp tao lần nữa...''
Cả nhà chìm trong tiếng khóc nức nở.
''Mẹ của con.COn phải xin lỗi mẹ nhiều nhất.Con đã sai, giờ mẹ phải ở lại.Con ko kịp báo

hiếu,con sẽ trả mẹ ở kiếp sau, mẹ nhé! Mẹ vẫn phải sống thật cố gắng,thật mạnh mẽ mẹ

nhé.Con sẽ luôn cầu chúc cho mẹ từ 1 thế giới khác.''
'' Không,con ko dc nói nhảm.Con mẹ mệt rồi, nằm xuống đi con.Con trai sẽ mãi ở bên mẹ

mà''
''Con muốn nhìn rõ cây hoa hướng dương kia lần cuối.Mọi người bê giúp con gần lại

đây.COn muốn nhìn nó,nhìn thấy mọi người cười thật tươi được không?''
''Em sẽ cười, mẹ sẽ cười thật nhiều,mọi người nữa, anh phải tiếp tục đi tiếp đi chứ''
''Minh ơi,tôi sẽ mang đến cay hướng dương cho ông.Nhưng ông phải ngắm nó vào ngày

mai nữa nhé.''
Mình đứng dậy, bê cây hoa hướng dương vàng rộn ngoài hiên vào.Sao giờ mình thấy nó

đẹp thế.Đặt bên Minh.
'Hãy ôm con nào, bác Phú nhé, con cảm ơn bác, rồi Thành,Ngọc và mẹ nào.''
''Em sẽ ôm anh thật nhiều.Anh ko được chối từ đâu.anh phải sống tiếp cơ''. Mắt Ngọc đã

đỏ hoe.
Bác Phú, vừa nhẹ nhàng đến bên Minh, có lẽ bác cũng hiểu.''Chúc chú nhóc của bác 1

chuyến đi vui vẻ''.''Con cám ơn Bác''
Rồi mình chạy lại,ôm chặt Minh.Thân thể gầy mòn của cậu.Tiếng đập yếu ớt trong lồng

ngực.Mình không muốn sự thật này đến,quá sớm thế này.''
Ngọc khóc nức lên,ôm chặt Minh,đặt lên gò má đã họp đi về bệnh tật cậu một nụ hôn nhẹ

nhàng.''Anh sống cơ,Minh ơi, em yêu anh nhiều mà,có phải anh cũng muốn nói thế.Ai sẽ

giúp em lau khô nước mắt,ai sẽ làm em cười đây, Minh ơi.Em không muốn,em không

muốn thế này đâu.''
''Hãy để anh ôm mẹ nào''.Vòng tay ấm áp của mẹ quàng chặt lấy Minh.''COn xin lỗi mẹ

nhiều,nhưng mẹ nhớ là con trai yêu mẹ nhất trên đời này.Cám ơn mẹ của con..''
Tiếng mẹ khóc nức lên,thảm thiết.Đầu Minh gục nhẹ nhàng trên tay mẹ.
Bác Phú dò mạch Minh.Bác khóc.
10h 47 phút, Minh trút hơi thở cuối cùng.Cậu cười khi ra đi.
Mình không biết viết sao nữa.Tất cả đang rối bời.Bất ngờ quá.Cậu bạn thân thiết nhất của

mình đã ra đi.Cậu muốn mình viết cho mọi người những dòng cuối này.Mình không muốn,

chri muốn Minh sẽ sống mãi thôi! Mình không viết gì được nữa. Minh đã ra đi rồi, đã đến

một thế giới khác rồi. Có lẽ cậu đang mỉm cười trên cao.Những ngày cuối cùng này không

vô ích.Mình chuyển lời của Minh nhé,cám ơn tất cả sự quan tâm. Minh chỉ muốn nói rằng,

cuộc sống này là phép cộng của sự chia sẻ yêu thương. hãy trân trọng cuộc sống.

Tối ngày thứ 7 - Mong con 1 giấc ngủ yên bình
Minh ơi, con lại ngủ nữa rồi.Sao giấc ngủ lần này lại dài thêm nữa. Con nói, con phải khỏe hết cả ngày, để tự mình đọc những dòng chia sẻ của mọi người cơ mà.

Sáng nay, mẹ lo cho con mẹ lắm.Nhưng cứng đầu lắm con à, cứ muốn, cứ quyết là chả ai ngăn được.Mẹ cứ lo trên dọc đường đi, cơn đau sẽ ập đến một cách bất ngờ,sẽ...mẹ không muốn nhắc tới nữa.

Minh à, con biết không, mẹ cảm thấy như nhẹ nhàng cả tâm hồn khi con tự mình đứng được trên đỉnh ngọn núi.Mẹ cũng hiểu cảm giác của con, đúng là một nơi của sự yên bình và thư thái.Rồi mẹ hạnh phúc,mẹ vui khi thấy con và em. Thế là con mẹ đã lớn rồi đấy, đã biết quý một cô gái khác bên cạnh bà mẹ này ! Không quá muộn phải không ?

Mẹ không hình dung được sức mạnh vô hình nào đã vực con dậy.Nhưng giờ nó lại đâu mất rồi.

Chiều nay,có một trận mưa to đấy con à.Tiếc phải không ? Mẹ nhớ cái thằng nhóc của mẹ,cứ khi nào trời mưa, là săm săm lao ra ngoài sân, để hứng lấy những giọt mưa,dù lạnh buốt hay mát mẻ. Lúc đầu mẹ ngăn, mẹ sợ thằng bé của mẹ sẽ cảm mưa, mẹ cố gắng lôi con vào.Nhưng không được.Và thằng nhóc của mẹ lại chả bao giờ ốm sau khi tắm mưa cả.Mẹ quen dần,rồi chính mẹ gọi con mỗi khi trời mưa.

Dù lớn dần lên, con không bỏ cái sở thích ấy. Mẹ nhớ nhất là lúc con lí sự với bà ngoại :''Cảm cũng được,bà ạ! Điều quan trọng là làm được việc mà con yêu thích.Chứ sợ ốm,sợ cảm mà không dám làm những điều mình thích thì cũng phí cả đời.'' Bà chị biết mắng yêu :''Sư bố anh, học cho lắm vào rồi lí sự.bà già này không cãi được''.

Nhưng mẹ vẫn có chút gì đó lo lắng, nhất là trong những cơn mưa dông thật to.Mẹ chỉ dám đứng hé để nhìn con.Dang hai tay và đứng lặng yên, ngẩng cao đầu lên trời. Con nói với mẹ rằng :''Con để cho mưa của trời rửa trồi đi những ưu phiền, gột rửa hộ con những điều làm chưa tốt những ngày vừa qua.''

Đúng vậy.Nhưng trận mưa chiều nay, con không trải được rồi. Cũng không có sét đâu con ạ,chỉ có gió to, mây đen. Biết đâu ngày mai lại mưa.Giờ đã là 9 h rồi. Mẹ vẫn ở đây, ngay cạnh con, em con, Thành. mọi người chờ con tỉnh đấy.Dù tối nay không trăng ! Nhưng con phải tỉnh để kể chuyện cho mọi người nghe chứ, hay nghe em con nói về đất nước mà con cũng mong ước được đến.Ngủ 10h rồi đấy! Con nhờ là trước kia con khuyên mọi người chỉ được ngủ 6h một ngày không! Giờ con mẹ ngủ lâu quá rồi đấy.Tỉnh nhanh đi con!

Ngày thứ 7 - Chưa bao giờ Minh thấy mình khỏ và vui như hôm nay
Hôm nay Minh đã được đến một nơi tuyệt vời lắm!

Tối qua, viết xong được 2 entry, Minh mệt quá, nhưng không thấy cơn đau nào kéo đến. Minh đã nói được điều cần nói mà.Ngủ, một giấc sâu.Không mơ.Sáng, Minh là người tỉnh dậy đầu tiên,trước tất cả mọi người.

Minh cảm thấy ngày hôm nay đã cho Minh một sức mạnh mới.Minh có thể tự đứng dậy trên đôi chân mình. Và Minh muốn đi đến một nơi.

Có 1 truyền thuyết nhỏ về ngọn núi ấy,lãng mạn lắm. Nhưng Minh ko tiết lộ đâu, hì hì, Minh muốn giữ bí mật đó cho riêng mình. Mọi người mà đến,biết đâu lại xóa mất những '' dấu tich'' đặc biệt mà Minh để lại.

Thuê được 1 chiếc ô tô con,Minh vẫn phải lên xe trên chiếc xe lăn.Bực ghê! Minh nói là tự đứng được, mọi người cứ bắt phải ngồi trên xe mới an toàn.Chặng đường dài,đi trong nắng sớm. Đường vẫn còn vắng hoe. Ra được ngoại ô, nhìn thấy nhiều thứ mà đã lâu Minh không thấy.Cánh đồng xanh.Đàn bò nhà ai thả sớm, đi dọc bên đường,thong dong như không có gì có thể đe dọa chúng ấy.

Minh đã đến nơi.Bên Minh là mẹ yêu dấu, Ngốc và Thành.Hít một hơi, Minh tự đứng dậy.Bước lên.Gọi là núi nhưng nó không cao, không nhiều cây.Đây là nơi '' đón nắng, đón gió'' của Minh và Ngố đấy.

Minh thắc mắc,sao nó không đến nhỉ, cơn đau ấy.Chắc sợ rồi.Lúc này Minh vui quá.Không dám bước nhanh,chậm rãi, Minh cũng lên được tới đỉnh. 1 tảng đó to, phẳng lì , là chỗ ngồi thiên nhiên yêu thích của Minh và Ngố.Nhớ lại lúc nằm ngửa lên, ngắm bầu trời xanh.

Giờ Minh đứng đây, có thể là lần cuối cùng.Minh và Ngố đứng hẳn lên tảng đá.Và làm 1 điều yêu thích.Hét thật to điều mình muốn nói.Gọi là hét chứ giọng 2 đứa nhỏ xíu à.Minh hét lên :''Cuộc sống này tươi đẹp lắm.Hãy mãi là thế nhé.Cám ơn tất cả''.

Rồi đột ngột, Ngố ôm Minh. Ôi, giây phút hạnh phúc lắm ý.Ngố lặng im.Minh cũng thế. Cả hai đều hiểu mình cần nói gì.Gió thổi! Sáng nay ko nắng lắm. Nhưng Minh đã đón được bình mình.Mọi thứ trước mắt giờ thật đẹp.Cuộc sống quý giá. Nhưng biết đâu,ở thế giới Minh sắp tới, cũng đẹp thế này.Phải thử chứ, mọi người nhỉ!

Chào một ngày mới,mọi người nhé. Cám ơn tới tất cả sự quan tâm của các bạn,những dòng Testi,messsage, comment. Minh đã là 1 người giàu có lắm rồi.

Minh có một điều muốn nói với mọi người nữa. Hôm nay, lúc về,bạn Minh nói rằng có chú Tổng biên tập báo Lao Động đã nhắn tin và yêu cầu gia định Minh chứng minh câu chuyện này là có thật.yêu cầu gặp Minh để chứng minh.Minh hiểu mọi người nghĩ gì, muốn chia sẻ thật nhiều. Nhưng hãy tôn trọng ước nguyện cuối cùng của Minh nhé.Minh chỉ là một hạt cát bé nhỏ,chưa xứng đáng hoàn toàn với sự coi trọng của mọi người. Và Minh gửi tới những người bạn quá quan tâm đến nghi ngờ, rằng mình không phải giải thích thế nào để các bạn hiểu.

XIN LỖI TẤT CẢ. HÃY GIÚP MINH,CŨNG NHƯ BÁC BIÊN TẬP BÁO LD NHÉ,ĐỪNG LÀM KHÓ BÁC.CÁM ƠN MỌI SỰ QUAN TÂM CỦA CỘNG ĐỒNG VIỆT NAM YÊU DẤU CỦA MÌNH. HÃY THỬ MỘT LẦN LẮNG NGHE VÀ TIN TƯỞNG, MỘT NGƯỜI BẠN NÀY,MẶC DÙ MINH BIẾT THẾ GIỚI ẢO NÀY CÓ NHIỀU ĐIỀU KHÓ TIN.

NHƯNG ĐẾN GIỜ, MINH ĐÃ HIỂU MỘT ĐIỀU,NHƯU MỘT BLOGGER KHÁC ĐÃ NÓI, MẠNG LÀ ẢO, NHƯNG TÌNH CẢM LÀ THẬT

Ngôi nhà của những kỉ niệm hạnh phúc
Mọi người yêu quý của Minh! Đã sắp sang ngày thứ 7 đếm ngược.Minh sẽ tiếp tục đi. Mà, Minh có 1 yêu cầu nhỏ. Minh muốn Entry này chỉ dành riêng cho những câu chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người đã trải qua.Minh muốn đọc, muốn hiểu, và chia sẻ. Có những hạnh phúc mà có thể Minh sẽ không học hết được vì không thể sống nhiều hơn nữa.

Minh muốn blog, dù cho sau ngày Minh ra đi, vẫn là nơi ngập tràn tình yêu.Mọi người đến để chia cho nhau tình yêu.Thật hạnh phúc khi được nghe niềm hạnh phúc của người khác!

GIÚP MINH NHÉ, CÁC BẠN!

Mr_nhokway >> 05:00 PM 2 góp ý

2 Góp ý:

Vào lúc 02:27 PM | Thứ Tư, ngày 22 tháng 08, 2007, 5thanhcuchi
mãi mãi tuổi 19 tươi đẹp yêu đời trần trụi

Vào lúc 08:09 AM | Thứ Bảy, ngày 04 tháng 08, 2007, Huongmuathu
mecuatoisẽ mãi là hạnh phúc dù ngắn ngủi

Gởi góp ý mới

<< Trở về

Blog econg
econg Tên:
Mr_nhokway
Nơi cư ngụ:
TPHCM, Vietnam
Số điểm của Blog này là 166 (số lần vote: 30)


Trang web của tôi


Các bài viết trước


Powered by Ngoisaoblog.com

  » ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình