Không ai nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cả làng lặng lẽ đi theo cỗ áo quan, tiển người về với đất. Họ chỉ nhớ con phá rộng nhất, lớn nhất đông nam á chảy qua trước làng là "nồi cơm" từng nuôi sống bao thế hệ, là nguồn cảm hứng sáng tác và cũng là lưỡi hái thi thoảng đi qua, để lại những vành tang trắng.
Gió gào sát đất, mây liệng mù trời. 8 đứa con của người xấu số bấu chặt tám mươi ngón chân bé tí vào mặt đất trơn tuột, nhão ra bởi nỗi đau để nhấc mình lết theo cha, mẹ ra nghĩa địa.
Có một đứa trẻ đầu không chít khăn trắng lặng lẽ đi theo đám tang. Nó không cười, không nói và thậm chí cũng không buồn rơi nước mắt. Cha của nó, cách đây mấy năm cũng rơi xuống phá đến nay chưa tìm thấy xác...
(còn nữa)
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về