» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
Thứ Hai, ngày 30 tháng 04, 2007

30-4 Với tôi và gia đình.
Điểm Ngôi sao Blog: 24 (4 lượt)
| Bình chọn:

Cứ đến ngày này, cả đại gia đình tôi vẫn thường sum họp lại và tổ chức như một ngày mừng. Có một sự thay đổi trên nét mặt, trong tâm hồn, ngoài mỗi người. Vâng ! Cũng là 30 tháng 4 nhưng năm nay khác. Là ngày chúng tôi có thêm một người thân bên cạnh...

Là một gia đình "cách mạng đỏ", (tôi dùng từ này để nhấn mạnh về gia đình mình, bởi truyền thống yêu nước dường như đã khắc sẵn trong trái tim mỗi thành viên) chúng tôi xem ngày 30-4 như một ngày lễ lớn của đại gia đình, là người con người cháu thuộc đại gia đình ai cũng luôn ghi khắc trong tâm niệm và dù ở đâu cũng luôn có một lý trí thôi thúc mọi người về sum họp, cùng cả nhà vui một ngày vui.

Cũng là như mọi năm thôi, đơn giản nhưng đông đủ và luôn ấm không khí gia đình. Chỉ khác một điều, năm nay chúng tôi có thêm một người bên cạnh. Cậu tôi đã về....

Cậu, một anh đại đội trưởng dũng cảm từng tham gia chiến tranh giải phóng miền Nam năm nào. Sinh ra, lớn lên trong một gia đình có truyền thống cách mạng, học giỏi được cấp học bổng du học tại nước ngoài nhưng ...với suy nghĩ và hành động riêng, (theo bạn cậu lúc đó là khác người) cậu tình nguyện tham gia đi vào vùng chiến trường ác liệt nhất. Gia đình tôi lúc đó, đặc biệt là ông ngoại không những không can ngăn lại vô cùng ủng hộ.

Đồng đội cậu về và kể lại: "Ngày ấy, có một chiến sĩ mới nhập ngũ đã tung hoành ngang dọc, kiên trì, dũng cảm luôn cảm tử xin xông pha vào những trận địa ác liệt nhất" Với những chiến tích đó dĩ nhiên cậu nhanh chóng được thăng cấp vượt bậc...Đến một ngày, ngày mà bà tôi và ông tôi nhận được tin báo....Cậu đã hy sinh tại chiến trường miền Nam...

Những năm sau đó, cả gia đình luôn có một ước nguyện, sẽ tìm ra cậu.

Ngày qua ngày, năm qua năm, gia đình vẫn luôn không ngừng tìm kiếm. Nghe đâu có một ít thông tin về trận chiến năm nào gì và các cậu cũng tìm đến. Thậm chí, phong phanh nghe đâu đó có một ông ( bà)" thầy" có thể phát hiện ra một của người mất tích, dù không có căn cứ, dù là một tia hy vọng mong manh cũng không thể bỏ qua.

Vậy là đã hơn 30 năm rồi, những dòng được viết ra đây là những dòng tôi được nghe kể lại, dù vậy đến ngày này tôi vẫn thấy rỏ được sự nuối tiếc và cảm thấy day dứt của mỗi thành viên trong gia đình. Ngày này hàng năm, ai cũng nhắc đến cậu và kỷ niệm.

Lắm lúc mẹ và bà tôi ngồi "thao thao bất tuyệt" kể lại cho chúng tôi nghe về người anh, người con của mình, kể về cậu của chúng tôi...mẹ kể nhiều lắm, trong mắt tôi cậu dc xây dựng là một người hùng, một người chiến sĩ tiêu biểu... Ghi khắc trong chúng tôi một nguyện ước tìm ra hài cốt của cậu.

Gì tôi sau khi có một số thông tin về một thầy cúng có khả năng tìm mộ liệt sĩ (tế nhị) , xin nghĩ việc cả tháng trời lặn lội từ Sài Gòn về quê cùng cậu ( cậu thứ 2 ) đi tìm mộ. Là phụ nữ lại không quản đường xa , vất vã. Cũng như mọi năm, lặn lội khắp chốn với hy vọng đã quá sôi sục theo năm tháng ( Riêng tôi, với con mắt duy vật lâu nay nên không được tin cho lắm ). Người ta chỉ cho chúng tôi đến một nấm mộ liệt sĩ vô danh nằm trong một nghĩa trang. Bằng một số cách thử ( như dùng quẻ, dùng đồng xu, dùng giấy hay một số cách khác ) chúng tôi đều có một kết quả bất ngờ, những điều khó tin hiện ra trước mắt...

Với cách nghĩ hoàn toàn duy vật, tôi cũng như một số người vẫn không thể tin điều này nhưng như đã nói, có lẽ hy vọng này là quá mãnh liệt nên gia đình không bao giờ bỏ rơi một cơ hội nào dù là nhỏ nhất, cả nhà quyết định ra Hà Nội thử bằng phương pháp phân tích AND từ hài cốt, sau đó so sánh cùng ADN của một số thành viên trong gia đình. Kết quả hơn cả mong đợi, AND được xác nhận cùng huyết thống. Vậy là "ông trời" đã không phụ gia đình, cho chúng tôi được phép gặp lại người cậu, người con, người anh của gia đình trong niềm hạnh phúc.

Lại hay 30-4 năm nay vừa đến, trong ngày vui cả dân tộc, chúng tôi có thêm một niềm vui của gia đình. Tôi được nhìn thấy nét thanh thản trên gương mặt của mỗi người, thấy nét hạnh phúc trên gương mặt của bà, thấy các gì các cậu cười nói vui vẻ, thấy hình như cậu cũng đang mỉm cười với chúng tôi hạnh phúc, thấy lòng mình lâng lâng khó tả.

Đêm nay, một đêm bình yên, khác mọi năm...

Chúng tôi, có thêm một niềm vui... !

Kent

Hồn Việt - Kent >> 10:37 PM 3 góp ý

3 Góp ý:

Vào lúc 11:19 AM | Thứ Sáu, ngày 11 tháng 05, 2007, Hồn Việt - Kent
donghoi8xBé Bao Bì hay thật, cứ từ từ đừng làm Kent run nào hi`hi`

Vào lúc 12:11 PM | Thứ Bảy, ngày 05 tháng 05, 2007, .»-(¯`* Bambi *´¯)-».
bambiNói gì thì nói,khao đi đã anh ơi :D/
Khao đi , khao đi !

Vào lúc 10:27 AM | Thứ Sáu, ngày 04 tháng 05, 2007, {saolun}
saolunSao lâu nay ko thấy Ken :-/.

Gởi góp ý mới

<< Trở về

Blog donghoi8x
mr.haianh mr.haianh
(đã offline)
donghoi8x Tên:
Hồn Việt - Kent
Nơi cư ngụ:
Đồng Hới., Vietnam
Số điểm của Blog này là 4412 (số lần vote: 788)


Lưu bút
hangkt32f Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
  gởi lúc 20:26 17/12/2007
hangkt32f Tang anh 6 diem dau tuan ! AN toan gioa thong la tren het nghe
  gởi lúc 19:56 17/12/2007
hangkt32f Chuc anh vui ve ha ! Con gai KT thi da sao ! lang man phet do nha!
  gởi lúc 19:56 17/12/2007
donghoi8x ỐI! Comment của anh dài quá. Nhưng anh phân tích, tâm sự rất đúng.
Thân!
  gởi lúc 17:58 17/12/2007
tiengiangquetoi Tôi là người Việt Nam


Tôi chính thức trở thành một trong tổng số hơn 80 triệu công dân VN vào một ngày sau khi đất nước đã thống nhất được tám năm. Tôi không biết nhiều về chiến tranh, nhưng tôi biết về những hậu quả của nó. Tôi không thích người ta nhắc đến VN với những cụm từ như "Vietnam War", đó là chuyện của quá khứ. Tôi muốn thế giới gọi nước tôi đơn giản bằng hai từ Việt Nam.

Tôi thích chêm tiếng Anh vào những đoạn blog, những câu chat của mình trên mạng với bạn bè người VN, nhưng tôi rất "kị" chêm tiếng Anh trong lúc nói chuyện. Khi nói chuyện, tôi nói tiếng Việt, khi viết bài, tôi dùng tiếng Việt và tự hào mình có thể viết đúng chính tả (chuyện không đơn giản đối với giới trẻ VN hiện nay).

Là người VN, tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể giúp một người bạn nước ngoài xác định Lê Thánh Tôn và Lê Thánh Tông là tên của một hay hai vị vua khác nhau. Dù tôi đã cố gắng tìm đọc nhiều sách về lịch sử VN, nhưng tôi không thể nhớ được gì về lịch sử nước mình.

Tôi đã ăn thử nhiều món ăn nước ngoài, nhưng tôi vẫn thích ăn đồ ăn VN hơn, vì món nào cũng ăn kèm với rau, mà tôi thích ăn rau. (Tôi nghĩ có lẽ không nước nào trên thế giới sử dụng nhiều rau trong bữa ăn như ở VN) Tôi thích ăn gỏi ngó sen, phở, bánh bèo, bánh cuốn, bánh xèo, cơm tấm,...Tôi tự hào VN có nhiều món ăn dân dã mà lại rất ngon.

Như những người VN khác, tôi cũng có một chiếc xe máy và một cái bằng lái xe. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao nếu một ngày kia trên đường phố VN vắng bóng chiếc xe máy. Tôi ghét cảnh kẹt xe, tôi ghét tiếng còi xe ồn ào trên đường phố, nhưng nếu một ngày không có xe máy, cuộc sống của tôi sẽ gặp nhiều rắc rối và trở nên buồn chán lắm. Tôi thích chạy xe trên những con đường có hai hàng cây xanh của Sài Gòn vào những tối tháng ba, tháng tư và tháng năm. Đó là thời điểm cây thầu dầu nở hoa. Tôi thích hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đó. Đó là một cách giảm stress mà nếu đi bằng xe ôtô, bạn sẽ không thể cảm nhận được.

Tôi ít có dịp mặc áo dài, mà thân hình tôi cũng không đủ đẹp để tự tin diện bộ áo dài lên người, nhưng tôi đã may cho mình một bộ áo dài, chỉ để treo trong tủ. Bởi còn gì tệ hơn nếu một cô gái VN không có ít nhất một bộ áo dài cho riêng mình?

Tôi ghét chế độ thi cử, giáo dục của VN hiện nay, vì nó cho ra lò những con người bị khuyết tật về mặt kiến thức. Tôi mong tân Bộ trưởng Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân sẽ thực hiện được lời hứa của mình để năm, mười năm nữa, giáo dục VN sẽ khác.

Tôi ghét thói quan liêu, hành dân của những quan chức nhà nước. Tôi ghét bệnh thành tích, tôi ghét tham nhũng. Tôi ghét xã hội còn quá nhiều bất công. Nhưng tôi hài lòng với chế độ chính trị hiện tại. Nhờ nó mà nước VN ổn định, không có chiến tranh, không có khủng bố, không có đổ máu. Tôi thấy mình may mắn được là người VN, được sống trong một đất nước thanh bình.

Nhiều người VN vẫn ôm mộng ra đi, đến sống ở những miền đất hứa xa vời nào đó. Tôi biết nhiều người chán ngán cuộc sống hiện tại ở VN, và ước mơ được sống một cuộc sống văn minh, lịch sự, hiện đại hơn là điều chính đáng. Nhưng tôi sẽ không ra đi như họ. Tôi sẽ đi khỏi VN, để du lịch, để học hỏi ở nước ngoài, nhưng tôi sẽ không sống ở nơi nào khác ngoài VN. Liệu có nơi nào trên thế giới mà khi cần bất cứ thứ gì, bạn chỉ cần mất vài phút đi bộ là sẽ đến được chỗ bán? Chắc chắn chỉ có ở VN, nơi mà 90% cửa hàng bán lẻ là những hàng quán do tư nhân làm chủ.

Tôi là người Việt Nam từ trong cái tên của mình. Trong tên của tôi có lót chữ Thị. Đó là tên lót mà hầu hết phụ nữ VN đều có. Đó là một nét độc đáo trong cách đặt tên của người VN, mà sau này nhiều người đã bỏ đi. Họ đặt cho tên con gái họ những cái tên mỹ miều không có "Thị". Chữ "Thị" làm cho tên của tôi dài dòng hơn, nhưng nhờ nó mà những người chưa gặp mặt sẽ biết ngay tôi là phái nữ. Chữ "Thị" làm cho tên của tôi có cảm giác quê mùa, "thị mẹt" hơn, nhưng tôi vẫn in đầy đủ tên Nguyễn Thị Thanh Trúc trên danh thiếp của mình. (Tôi biết nhiều người đã bỏ chữ Thị ấy đi, đó là một sự chối bỏ chính con người mình).

Tôi sẽ không nói tôi yêu VN, vì tôi thật sự không cảm thấy như thế. Tôi sẽ chỉ nói tôi thấy vui khi được là người VN, được sinh ra và lớn lên ở VN, và tôi mong rằng nếu có chết, tôi cũng sẽ được chết trên nước VN.

Tôi là người Việt Nam.
  gởi lúc 18:34 16/12/2007
Xem tất cả

Bạn bè
conbelolem
choitre
bambi
vnusa
juliahong121
isateam
trinhngocson
trinhngocson
tanphat


Đường dẫn yêu thích

    Các bài viết trước


    Powered by Ngoisaoblog.com