Thứ Tư, ngày 18 tháng 04, 2007 |
Hạ và hắn !
|
.....Là mùa hạ đến thật rồi đó ! Từng con phố nhỏ đang nhuốm nắng, từng nhành phượng chợt rộm màu đo đỏ bên kia đường Hoàng Diệu, nắng tưởng chừng rực vàng lên trên từng nụ cười chúm chím của cô bé tung tăng ngoài phố kia.
Mùa hạ đến, khi những thao thức đang o bế cậu học trò sắp thi tú tài, kéo thời gian trôi nhanh giục cậu nhanh chân hối hã xáo lại bài vở. Hạ đến, từng đàn chim như ríu rít thả mình tung đôi cánh tự do bay khắp bầu trời xanh, từng sợi gió man man như nghịch mái tóc thề của cô thiếu nữ, sông Hàn xanh hơn lóng lánh phất lên một hàng cây biêng biếc ngọc dọc đôi bờ.
Mùa hạ mang theo nhiều kỷ niệm gợi nhớ, là những ngày...
Có một nhóc tung tăng trên bãi cỏ trước nhà nô đùa với chúng bạn, thả diều đá bóng dọc hàng dừa xanh mát rượi. Thỉnh thoảng quên béng thời gian vô tư đùa cợt với ô làng ốc sỏi, với đánh khăng đánh đáo, với cô bé hàng xóm chơi đồ hàng, cùng mút chung một cây cà rem chảy ướt bàn tay bé nhỏ. Cổ áo thấm đẩm vùng mồ hôi con trẻ, là những ngày cùng lũ quỷ tha phương khám phá khắp chân trời TP bé nhỏ bên dòng Nhật Lệ !
Có một thiếu niên lốc cốc cùng chiếc xe đạp củ mèm, lất phất mái tóc xoăn, gồng mình với gió Lào đi học cùng chúng bạn dọc công viên. Qua từng con đường rải nắng, ngắm từng ổ gà ổ sỏi lao tới như phá ngang sự tỉnh lặng trong trưa vắng...! (...) đâu đó tiếng í ới gọi đò của bà con vùng chợ Bảo Ninh quê mẹ.
Có một chàng trai nhỏ một mình cắp sách vào TP Huế với những ước mơ hoài bão đầy lửa nhiệt huyết. Gắn với những buổi học chiều là những bóng râm mát rượi thả mình bên sông Hương mát rượi, ngắm thuyền qua lại, lủ nhỏ bên kia phơi mái tóc lởm chởm đỏ hoe, làn da đen nhẻm vì nắng rát, nụ cười phảng phất buồn...Nơi đó có một người tự ti và có thất bại đầu đời.
Hạ này 2 năm trước cũng một chàng trai mới lớn lần đầu đặt chân lên Đà Nẵng với nổi lo thi cử. Gánh nặng phải làm vừa lòng gia đình, người thân đè trĩu. Tâm hồn không giải tỏa...kịp nhận ra một Đà Nẵng sôi động nhưng không xô bồ, người dân sống nặng tình cảm lắm lắm. Chợt thanh thản lạ kỳ !
Hạ ! Đã đến rồi nhỉ ? Nắng không còn đậu trên đầu chàng nữa, nó tìm nơi những cậu bé tung tăng vui nhộn ngoài kia để tìm sự sống, tìm tuổi trẻ, tìm nhiệt huyết, tìm lấy mảnh đất chôn mầm cho cây trái ở xứ nhiệt đới nắng lắm mưa nhiều vào vụ. Cũng là hạ đó nhưng mỗi hạ là mỗi khác, cảm xúc đó nhưng suy nghĩ khác. Cũng là cuộc sống nhưng cách sống khác...
Lớn lên qua mỗi Hạ...
Hạ này có thể bên hắn,...có một cô bé làm nắng đậu trên mái tóc xoăn !
|
|
|
♥ Blog donghoi8x
mr.haianh
(đã offline) |
 |
Tên:
Hồn Việt - Kent
Nơi cư ngụ:
Đồng Hới., Vietnam |
|
Số điểm của Blog này là 4412 (số lần vote: 788) |
|
♥ Lưu bút |
|
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi |
|
gởi lúc 20:26 17/12/2007 |
|
Tang anh 6 diem dau tuan ! AN toan gioa thong la tren het nghe |
|
gởi lúc 19:56 17/12/2007 |
|
Chuc anh vui ve ha ! Con gai KT thi da sao ! lang man phet do nha! |
|
gởi lúc 19:56 17/12/2007 |
|
ỐI! Comment của anh dài quá. Nhưng anh phân tích, tâm sự rất đúng.
Thân! |
|
gởi lúc 17:58 17/12/2007 |
|
Tôi là người Việt Nam
Tôi chính thức trở thành một trong tổng số hơn 80 triệu công dân VN vào một ngày sau khi đất nước đã thống nhất được tám năm. Tôi không biết nhiều về chiến tranh, nhưng tôi biết về những hậu quả của nó. Tôi không thích người ta nhắc đến VN với những cụm từ như "Vietnam War", đó là chuyện của quá khứ. Tôi muốn thế giới gọi nước tôi đơn giản bằng hai từ Việt Nam.
Tôi thích chêm tiếng Anh vào những đoạn blog, những câu chat của mình trên mạng với bạn bè người VN, nhưng tôi rất "kị" chêm tiếng Anh trong lúc nói chuyện. Khi nói chuyện, tôi nói tiếng Việt, khi viết bài, tôi dùng tiếng Việt và tự hào mình có thể viết đúng chính tả (chuyện không đơn giản đối với giới trẻ VN hiện nay).
Là người VN, tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể giúp một người bạn nước ngoài xác định Lê Thánh Tôn và Lê Thánh Tông là tên của một hay hai vị vua khác nhau. Dù tôi đã cố gắng tìm đọc nhiều sách về lịch sử VN, nhưng tôi không thể nhớ được gì về lịch sử nước mình.
Tôi đã ăn thử nhiều món ăn nước ngoài, nhưng tôi vẫn thích ăn đồ ăn VN hơn, vì món nào cũng ăn kèm với rau, mà tôi thích ăn rau. (Tôi nghĩ có lẽ không nước nào trên thế giới sử dụng nhiều rau trong bữa ăn như ở VN) Tôi thích ăn gỏi ngó sen, phở, bánh bèo, bánh cuốn, bánh xèo, cơm tấm,...Tôi tự hào VN có nhiều món ăn dân dã mà lại rất ngon.
Như những người VN khác, tôi cũng có một chiếc xe máy và một cái bằng lái xe. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao nếu một ngày kia trên đường phố VN vắng bóng chiếc xe máy. Tôi ghét cảnh kẹt xe, tôi ghét tiếng còi xe ồn ào trên đường phố, nhưng nếu một ngày không có xe máy, cuộc sống của tôi sẽ gặp nhiều rắc rối và trở nên buồn chán lắm. Tôi thích chạy xe trên những con đường có hai hàng cây xanh của Sài Gòn vào những tối tháng ba, tháng tư và tháng năm. Đó là thời điểm cây thầu dầu nở hoa. Tôi thích hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đó. Đó là một cách giảm stress mà nếu đi bằng xe ôtô, bạn sẽ không thể cảm nhận được.
Tôi ít có dịp mặc áo dài, mà thân hình tôi cũng không đủ đẹp để tự tin diện bộ áo dài lên người, nhưng tôi đã may cho mình một bộ áo dài, chỉ để treo trong tủ. Bởi còn gì tệ hơn nếu một cô gái VN không có ít nhất một bộ áo dài cho riêng mình?
Tôi ghét chế độ thi cử, giáo dục của VN hiện nay, vì nó cho ra lò những con người bị khuyết tật về mặt kiến thức. Tôi mong tân Bộ trưởng Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân sẽ thực hiện được lời hứa của mình để năm, mười năm nữa, giáo dục VN sẽ khác.
Tôi ghét thói quan liêu, hành dân của những quan chức nhà nước. Tôi ghét bệnh thành tích, tôi ghét tham nhũng. Tôi ghét xã hội còn quá nhiều bất công. Nhưng tôi hài lòng với chế độ chính trị hiện tại. Nhờ nó mà nước VN ổn định, không có chiến tranh, không có khủng bố, không có đổ máu. Tôi thấy mình may mắn được là người VN, được sống trong một đất nước thanh bình.
Nhiều người VN vẫn ôm mộng ra đi, đến sống ở những miền đất hứa xa vời nào đó. Tôi biết nhiều người chán ngán cuộc sống hiện tại ở VN, và ước mơ được sống một cuộc sống văn minh, lịch sự, hiện đại hơn là điều chính đáng. Nhưng tôi sẽ không ra đi như họ. Tôi sẽ đi khỏi VN, để du lịch, để học hỏi ở nước ngoài, nhưng tôi sẽ không sống ở nơi nào khác ngoài VN. Liệu có nơi nào trên thế giới mà khi cần bất cứ thứ gì, bạn chỉ cần mất vài phút đi bộ là sẽ đến được chỗ bán? Chắc chắn chỉ có ở VN, nơi mà 90% cửa hàng bán lẻ là những hàng quán do tư nhân làm chủ.
Tôi là người Việt Nam từ trong cái tên của mình. Trong tên của tôi có lót chữ Thị. Đó là tên lót mà hầu hết phụ nữ VN đều có. Đó là một nét độc đáo trong cách đặt tên của người VN, mà sau này nhiều người đã bỏ đi. Họ đặt cho tên con gái họ những cái tên mỹ miều không có "Thị". Chữ "Thị" làm cho tên của tôi dài dòng hơn, nhưng nhờ nó mà những người chưa gặp mặt sẽ biết ngay tôi là phái nữ. Chữ "Thị" làm cho tên của tôi có cảm giác quê mùa, "thị mẹt" hơn, nhưng tôi vẫn in đầy đủ tên Nguyễn Thị Thanh Trúc trên danh thiếp của mình. (Tôi biết nhiều người đã bỏ chữ Thị ấy đi, đó là một sự chối bỏ chính con người mình).
Tôi sẽ không nói tôi yêu VN, vì tôi thật sự không cảm thấy như thế. Tôi sẽ chỉ nói tôi thấy vui khi được là người VN, được sinh ra và lớn lên ở VN, và tôi mong rằng nếu có chết, tôi cũng sẽ được chết trên nước VN.
Tôi là người Việt Nam. |
|
gởi lúc 18:34 16/12/2007 |
|
|
♥ Lưu trữ |
-
ngày 01 tháng 11, 2006 ...
-
ngày 01 tháng 12, 2006 ...
-
ngày 01 tháng 01, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 02, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 03, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 04, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 05, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 06, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 07, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 08, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 09, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 10, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 11, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 12, 2007 ...
|
|
6 Góp ý:
Hạ đến là lòng lâng lâng cảm xúc, khó diễn tả quá.
Nhi nữ lãng mạn, không tốt lắm đâu nghe, Kent ;-)
Chuồn thôi - hehe.
lãng mạn quá ta..^ ^
Ờ, bây giờ sao khó có lại những man mác... ngày xưa thế?
Gởi góp ý mới
<< Trở về