» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
Thứ Ba, ngày 06 tháng 02, 2007

Đôi dép !
Điểm Ngôi sao Blog: 42 (7 lượt)
| Bình chọn:

Ui thui rồi ! Tớ chã biết nói ra sao cả. Đang viết bài đôi dép dc nguyên trang dài dằng dặc thì đứng máy, giờ chã biết viết lách cách chi nữa - mất hết "cảm hứng" rồi.

Đại khái là hum nay thật kinh khủng. Tớ đang hiên ngang tự tin bước lên tầng 5 để thi học kỳ môn Lý thì tự nhiên đôi dép tớ bị trở chứng " lỡ quai long đế " Và tớ cứ luôn có cảm giác rằng hàng ngàn con mắt đang nhìn tớ, không - nhìn đôi chân trần của tớ đang cố lết lên cái cầu thang tưởng như không biết bao giờ mới đến với ánh mắt chắc chắn ko phải là "ngưỡng mộ". Cái cảm giác trì trệ nó cứ bám tớ dai dẵng suốt buổi thi và...

Tớ nhớ lại ngày xưa ( khi nhà tớ còn nghèo lắm ) Mỗi lần dép tớ bị hư là mẹ vẫn thường lôi dao lôi kéo ra, châm châm hơ hơ vào lữa phét ngang phét dọc vá chằng vá đụp, tớ vẫn ngang nhiên tự hào với đôi dép của mình, vậy mà sao giờ đây tớ lại tệ đến thế...chỉ một đôi dép chuyện nhỏ biết chừng nào !

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờCó yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bướcCùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngượcLên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhauCùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người caoCùng chia xẻ sức người đời chà đạpDẫu vinh nhục không đi cùng người khácSố phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Hồn Việt 02/2007 ( Tớ cũng chả biết nên cho nó vào mục gì nữa thui thì tản mạn đi)

Hồn Việt - Kent >> 10:25 AM 9 góp ý

9 Góp ý:

Vào lúc 11:59 PM | Thứ Sáu, ngày 13 tháng 04, 2007, H.R
wateriliĐÔI DÉP (Thuận Hóa)

"Thân gởi Ý Nhi (Hy sinh mùa xuân năm 1968, vừa tròn 21 tuổi. Biệt động thành Huế để lại một đôi dép).Ý Nhi ra đi không bao giờ trở lại. Để lại đôi dép này là nỗi nhớ nỗi thương). "

Vần thơ đầu anh viết tặng cho em
Là vần thơ anh viết về đôi dép
Khi anh nhớ ở trong lòng da diết
Đôi dép tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
Đi làm Cách mạng những nẻo đường xuôi ngược
Từ bắc vào nam cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chung chia sẻ sức người đời chà đạp
Khi vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng... nỗi nhớ Ý Nhi ơi!

Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn nhưng không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu một chiếc ở mỗi bên phải trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung

Hai chúng mình thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Như anh và em... thương lắm Ý Nhi ơi!
_________________________

Có nguồn còn có khổ cuối cùng như thế này :

"Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ."
_________________________

Tớ cũng thích bài thơ đôi dép này lắm :)

Vào lúc 05:57 PM | Thứ Bảy, ngày 10 tháng 02, 2007, Hồn Việt - Kent
donghoi8xTiếc là hum đó máy bị chập chập cheng cheng- không thì entry này chắc ko chỉ dừng lại ở đây ^_^
@ Bam: Anh cũng đang chờ kết quả đây, làm bài không được lắm nên...cứ thấp thõm ^_^
@ All: Chà ! Hình như tuổi thơ ai cũng có nét tương đồng giống nhau. Cũng có những đôi dép ngồ ngộ giống tớ vậy sao ^_* Nhớ lại chỉ muốn quay về cái thời vô tư đó thôi

Vào lúc 10:17 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 02, 2007, (vô danh)
nếu chỉ có những lời hay ý đẹp mới được"duyệt" thì đừng thi ngoisaoblog lam gi!!!!!

Vào lúc 09:05 PM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 02, 2007, (vô danh)
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở nên khập khiễn
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
.........................

Không thể thiếu nhau trên nhưng bước đường đời
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chíêc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

^.^

Hôm nay dép tui bị đứt nên viết đoạn còn lại tặng bạn , mong rằng máy bạn đừng bị đứng nữa , máy bị đứng mà sao gởi được bài hay quá vậy ta

Vào lúc 09:34 PM | Thứ Năm, ngày 08 tháng 02, 2007, .»-(¯`* Bambi *´¯)-».
bambiAnh Ken ơi, em cũng muốn biết kết quả buổi thu Lý của anh ra sao ???
:-s

Vào lúc 04:08 PM | Thứ Năm, ngày 08 tháng 02, 2007, (vô danh)
.................

Vào lúc 02:35 PM | Thứ Ba, ngày 06 tháng 02, 2007, XuQuang
soi4dauCòn tớ thì không hơ hiện đại hơn lấy dây cột lại hahaha đục lổ xong lấy dây đồng hoặc may bao thế là xong nhưng hởi ơi đôi dép hỏng dám mang luôn!!! kekeke

Vào lúc 11:11 AM | Thứ Ba, ngày 06 tháng 02, 2007, Xương Thủy Tinh
xuongthuytinhTự nhiên đọc bài của bạn mình lại nhớ đến ngày xưa ngày xửa, theo lời mẹ mình kể, không phải là đôi dép vá quai, mà llà những tập sách được bọc lại từ những vỏ bao xi măng.
đến khi thế hệ của mình, tập sách lại được bọc bằng những tờ lịch cũ. nhà mình chắc không nghèo đến nỗi không có tiền mua giấy bao tập, nhưng bạn có tin không, chỉ với một tờ lịch cũ mình đã đủ để bọc tập trong...4 năm liền(mình có ky bo quá không nhỉ ??!). đơn giản vì những tờ lịch-bọc-tập này gắn với mình nhiều kỷ niệm lắm. và mình đã thân quen chúng đến nỗi, tập sách mình đã không cần...dán nhãn. ví dụ như cuốn sách này có hình toà cao ốc là mình biết ngay là sách Đại Số, hình cái ao là sách Văn Học...
đến thế hệ của em mình, đã có những xấp giấy bọc được sản xuất riêng, với những hoa văn và hình thù đẹp mắt, hoa lá um tùm... với những nhãn vở cũng...um tùm hoa lá. nhưng mình vẫn có cảm giác những tờ giấy bọc chuyên dùng này không tốt, không bền với những tờ giấy "ngoại lai" ngày xưa làm sao ấy...(bằng chứng là với số sách vở của em mình, một năm không dưới ba lần mình phải thay bao tập cho nó, vì rách hết cả...)
Không biết mình nói vậy có "tưng tưng" lắm không nhỉ...?

Vào lúc 10:58 AM | Thứ Ba, ngày 06 tháng 02, 2007, {saolun}
saolun"..Mỗi lần dép tớ bị hư là mẹ vẫn thường lôi dao lôi kéo ra, châm châm hơ hơ vào lữa phét ngang phét dọc vá chằng vá đụp, tớ vẫn ngang nhiên tự hào với đôi dép của mình.."

ngày trước tớ cũng như vậy đó ...ngoài "hàn quốc, hàn xẻng"..có thêm khái niệm "hàn dép" ...^ ^

À qua đây còn cám ơn Ken về cái "tự bạch" nữa tớ đã "trưng" nó lên rùi ..^_*

Gởi góp ý mới

<< Trở về

Blog donghoi8x
mr.haianh mr.haianh
(đã offline)
donghoi8x Tên:
Hồn Việt - Kent
Nơi cư ngụ:
Đồng Hới., Vietnam
Số điểm của Blog này là 4412 (số lần vote: 788)


Lưu bút
hangkt32f Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
  gởi lúc 20:26 17/12/2007
hangkt32f Tang anh 6 diem dau tuan ! AN toan gioa thong la tren het nghe
  gởi lúc 19:56 17/12/2007
hangkt32f Chuc anh vui ve ha ! Con gai KT thi da sao ! lang man phet do nha!
  gởi lúc 19:56 17/12/2007
donghoi8x ỐI! Comment của anh dài quá. Nhưng anh phân tích, tâm sự rất đúng.
Thân!
  gởi lúc 17:58 17/12/2007
tiengiangquetoi Tôi là người Việt Nam


Tôi chính thức trở thành một trong tổng số hơn 80 triệu công dân VN vào một ngày sau khi đất nước đã thống nhất được tám năm. Tôi không biết nhiều về chiến tranh, nhưng tôi biết về những hậu quả của nó. Tôi không thích người ta nhắc đến VN với những cụm từ như "Vietnam War", đó là chuyện của quá khứ. Tôi muốn thế giới gọi nước tôi đơn giản bằng hai từ Việt Nam.

Tôi thích chêm tiếng Anh vào những đoạn blog, những câu chat của mình trên mạng với bạn bè người VN, nhưng tôi rất "kị" chêm tiếng Anh trong lúc nói chuyện. Khi nói chuyện, tôi nói tiếng Việt, khi viết bài, tôi dùng tiếng Việt và tự hào mình có thể viết đúng chính tả (chuyện không đơn giản đối với giới trẻ VN hiện nay).

Là người VN, tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể giúp một người bạn nước ngoài xác định Lê Thánh Tôn và Lê Thánh Tông là tên của một hay hai vị vua khác nhau. Dù tôi đã cố gắng tìm đọc nhiều sách về lịch sử VN, nhưng tôi không thể nhớ được gì về lịch sử nước mình.

Tôi đã ăn thử nhiều món ăn nước ngoài, nhưng tôi vẫn thích ăn đồ ăn VN hơn, vì món nào cũng ăn kèm với rau, mà tôi thích ăn rau. (Tôi nghĩ có lẽ không nước nào trên thế giới sử dụng nhiều rau trong bữa ăn như ở VN) Tôi thích ăn gỏi ngó sen, phở, bánh bèo, bánh cuốn, bánh xèo, cơm tấm,...Tôi tự hào VN có nhiều món ăn dân dã mà lại rất ngon.

Như những người VN khác, tôi cũng có một chiếc xe máy và một cái bằng lái xe. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao nếu một ngày kia trên đường phố VN vắng bóng chiếc xe máy. Tôi ghét cảnh kẹt xe, tôi ghét tiếng còi xe ồn ào trên đường phố, nhưng nếu một ngày không có xe máy, cuộc sống của tôi sẽ gặp nhiều rắc rối và trở nên buồn chán lắm. Tôi thích chạy xe trên những con đường có hai hàng cây xanh của Sài Gòn vào những tối tháng ba, tháng tư và tháng năm. Đó là thời điểm cây thầu dầu nở hoa. Tôi thích hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đó. Đó là một cách giảm stress mà nếu đi bằng xe ôtô, bạn sẽ không thể cảm nhận được.

Tôi ít có dịp mặc áo dài, mà thân hình tôi cũng không đủ đẹp để tự tin diện bộ áo dài lên người, nhưng tôi đã may cho mình một bộ áo dài, chỉ để treo trong tủ. Bởi còn gì tệ hơn nếu một cô gái VN không có ít nhất một bộ áo dài cho riêng mình?

Tôi ghét chế độ thi cử, giáo dục của VN hiện nay, vì nó cho ra lò những con người bị khuyết tật về mặt kiến thức. Tôi mong tân Bộ trưởng Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân sẽ thực hiện được lời hứa của mình để năm, mười năm nữa, giáo dục VN sẽ khác.

Tôi ghét thói quan liêu, hành dân của những quan chức nhà nước. Tôi ghét bệnh thành tích, tôi ghét tham nhũng. Tôi ghét xã hội còn quá nhiều bất công. Nhưng tôi hài lòng với chế độ chính trị hiện tại. Nhờ nó mà nước VN ổn định, không có chiến tranh, không có khủng bố, không có đổ máu. Tôi thấy mình may mắn được là người VN, được sống trong một đất nước thanh bình.

Nhiều người VN vẫn ôm mộng ra đi, đến sống ở những miền đất hứa xa vời nào đó. Tôi biết nhiều người chán ngán cuộc sống hiện tại ở VN, và ước mơ được sống một cuộc sống văn minh, lịch sự, hiện đại hơn là điều chính đáng. Nhưng tôi sẽ không ra đi như họ. Tôi sẽ đi khỏi VN, để du lịch, để học hỏi ở nước ngoài, nhưng tôi sẽ không sống ở nơi nào khác ngoài VN. Liệu có nơi nào trên thế giới mà khi cần bất cứ thứ gì, bạn chỉ cần mất vài phút đi bộ là sẽ đến được chỗ bán? Chắc chắn chỉ có ở VN, nơi mà 90% cửa hàng bán lẻ là những hàng quán do tư nhân làm chủ.

Tôi là người Việt Nam từ trong cái tên của mình. Trong tên của tôi có lót chữ Thị. Đó là tên lót mà hầu hết phụ nữ VN đều có. Đó là một nét độc đáo trong cách đặt tên của người VN, mà sau này nhiều người đã bỏ đi. Họ đặt cho tên con gái họ những cái tên mỹ miều không có "Thị". Chữ "Thị" làm cho tên của tôi dài dòng hơn, nhưng nhờ nó mà những người chưa gặp mặt sẽ biết ngay tôi là phái nữ. Chữ "Thị" làm cho tên của tôi có cảm giác quê mùa, "thị mẹt" hơn, nhưng tôi vẫn in đầy đủ tên Nguyễn Thị Thanh Trúc trên danh thiếp của mình. (Tôi biết nhiều người đã bỏ chữ Thị ấy đi, đó là một sự chối bỏ chính con người mình).

Tôi sẽ không nói tôi yêu VN, vì tôi thật sự không cảm thấy như thế. Tôi sẽ chỉ nói tôi thấy vui khi được là người VN, được sinh ra và lớn lên ở VN, và tôi mong rằng nếu có chết, tôi cũng sẽ được chết trên nước VN.

Tôi là người Việt Nam.
  gởi lúc 18:34 16/12/2007
Xem tất cả

Bạn bè
conbelolem
choitre
bambi
vnusa
juliahong121
isateam
trinhngocson
trinhngocson
tanphat


Đường dẫn yêu thích

    Các bài viết trước


    Powered by Ngoisaoblog.com