Thứ Hai, ngày 04 tháng 12, 2006 |
Tin bão xa !
|
Chợt giật mình khi nghe tin đồng bào miền trung chuẩn bị hứng chịu một cơn bão nữa, cơn bão số 9 Durian. Cái tên nghe thật kêu và đẹp nhưng sự tàn phá của nó hình như củng ghê gớm lắm, Phải chăng ông trời không còn để ý gì đến con người ? Chưa hết sợ hãi với cơn bão "Dang-seng" , nét kinh hoàng vẫn còn lưu lại trên những khuôn mặt của người dân phố biển miền trung ( Đà Nẵng ), nhà nhà đã dc tu sữa lại thiệt hại kinh tế sau bão đang còn chồng chất thì cơn bão số 9 lại ập vào nam miền trung. Vừa nghe ngóng tin tức bão số 9 vừa nhớ lại ngày còn đang trong tâm bão số 6...
Đà Nẵng 3h 01/07/06
Mình ko sao ngủ được tivi đang dự báo vê` trận bão khủng khiếp sắp xãy ra, trận bão đó củng chĩ làm mình lo lắng thui ( vẫn còn cười được vì` ... sự chủ quan do đã chuẩn bị một vài đồ thiết yếu và chưa thể hình dung ra được sự thảm khốc của nó )
Sáng :Cắt điện., Gió bắt đầ` gầm rít đến ghê ngưòi, toàn thân như nổi cả da gà mặc dù đang trong chăn ấm, cái cảm giác ớn lạnh đến xương sống như đã lan khắp cơ thể. Lúc đó ta chỉ muốn tìm đến người thân để có thể trấn an tinh thần vượt qua sự sợ hãi... ngoài đường gió thổi mù mịt, cây cối xào xạc, tôn như va đập vào nhau kêu lẽng xẽng...dần dần bay tốc lên như những lá bài lia vút đi như muốn chém vào bất cứ thứ gì cản đường... nhiều nhà xung quanh đã sập, giật mình nhìn lại căn nhà trọ khá xiêu vẹo không đựoc vững chắc của mình chợt sợ hãi. Những người xung quanh như dồn nhau lại tìm hơi ấm và sự tin tưởng, ai nấy như đã chuẩn bị tinh thần cho những điều xấu nhất, họ chuẩn bị bao nhiêu là thứ có thể đặt lên đầu để phòng bị vật thể lạ từ trên rơi xuống, từ cái chăn tấm màn hay đến cái nồi cơm điện trong phòng mình để đội lên đầu...cuối cùng điều mà mọi người không trông đợi nhất đã đến, căn nhalốc tôn, từng miếng từng miếng chém xuống hoặc bay lốc lên, căn nhà dần vở ra từng mảng rơi xuống....các cánh cữa xoay xoay vài vòng rồi bay đi cách đó cả trăm m. Mọi người sợ hãi đến mất cả bình tĩnh ( khổ thân thằng tui trấn an mãi ). Ai nấy hoãng loạn xô nhau chạy đến căn nhà vững chãi gần nhất, chỉ may sao các vật thể lạ, tôn, cữa không rơi trúng đầu......
......Cuối cùng niềm hy vọng của chúng tôi củng lung lay khi cột pha của nhà ai đó như một cục sỏi bị ai ném, bay lên tầng hai ( nơi mọi người đang tập trung ) và phá mất đi một mảng tường, ai nấy gào thét kinh hoàng trước sự việc diễn ra trước mắt...
....Lên tàu trở về nhà ko ai nói chuyện với ai những nguoi` từ Đà Nẵng ra hoặc vao` đều tai' xanh, net' mặt dường như còn phảng phất sự kinh hoàng trong cơn bão....
( Đoạn này mình sẽ viết tin bão và sự mất mát của bà con nam miền trung sau bão nhưng thông tin là chưa đủ, vì vậy xin dc chỉnh sửa và cập nhât thêm, sau khi đủ tư liệu.)
(Bão số 9: Ít nhất 50 người thiệt mạng, thiệt hại hàng trăm tỷ đồng )
Tạm thời mời bạn xem một số VDC về cơn bão và đọc tin hậu quả của bão ở các Link sau : >> Cam Ranh chuẩn bị đối mặt với bão số 9
>> Xem phóng sự trước khi bão đổ bộ của VTV (lúc 19g)
>> Xem phóng sự về tổn thất do bão Durian gây ra tại Philippines
>> Hậu quả sau bão số 9
..... Bây giờ vẫn còn ngồi đây type những dòng này đến các bạn đó là sự may mắn, vì vậy khi nghe tin đồng bào nam miền trung đón cơn bão, lòng chợt nặng trĩu! Bạn và tôi, phải chăng chúng ta nên làm một điều gì đó cho đồng bào đang gặp nạn, hãy chia sẽ vơi sự mất mát của đồng bào mình sau cơn bão ! Bạn nhé!
|
|
|
♥ Blog donghoi8x
mr.haianh
(đã offline) |
|
Tên:
Hồn Việt - Kent
Nơi cư ngụ:
Đồng Hới., Vietnam |
|
Số điểm của Blog này là 4412 (số lần vote: 788) |
|
♥ Lưu bút |
|
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi |
|
gởi lúc 20:26 17/12/2007 |
|
Tang anh 6 diem dau tuan ! AN toan gioa thong la tren het nghe |
|
gởi lúc 19:56 17/12/2007 |
|
Chuc anh vui ve ha ! Con gai KT thi da sao ! lang man phet do nha! |
|
gởi lúc 19:56 17/12/2007 |
|
ỐI! Comment của anh dài quá. Nhưng anh phân tích, tâm sự rất đúng.
Thân! |
|
gởi lúc 17:58 17/12/2007 |
|
Tôi là người Việt Nam
Tôi chính thức trở thành một trong tổng số hơn 80 triệu công dân VN vào một ngày sau khi đất nước đã thống nhất được tám năm. Tôi không biết nhiều về chiến tranh, nhưng tôi biết về những hậu quả của nó. Tôi không thích người ta nhắc đến VN với những cụm từ như "Vietnam War", đó là chuyện của quá khứ. Tôi muốn thế giới gọi nước tôi đơn giản bằng hai từ Việt Nam.
Tôi thích chêm tiếng Anh vào những đoạn blog, những câu chat của mình trên mạng với bạn bè người VN, nhưng tôi rất "kị" chêm tiếng Anh trong lúc nói chuyện. Khi nói chuyện, tôi nói tiếng Việt, khi viết bài, tôi dùng tiếng Việt và tự hào mình có thể viết đúng chính tả (chuyện không đơn giản đối với giới trẻ VN hiện nay).
Là người VN, tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể giúp một người bạn nước ngoài xác định Lê Thánh Tôn và Lê Thánh Tông là tên của một hay hai vị vua khác nhau. Dù tôi đã cố gắng tìm đọc nhiều sách về lịch sử VN, nhưng tôi không thể nhớ được gì về lịch sử nước mình.
Tôi đã ăn thử nhiều món ăn nước ngoài, nhưng tôi vẫn thích ăn đồ ăn VN hơn, vì món nào cũng ăn kèm với rau, mà tôi thích ăn rau. (Tôi nghĩ có lẽ không nước nào trên thế giới sử dụng nhiều rau trong bữa ăn như ở VN) Tôi thích ăn gỏi ngó sen, phở, bánh bèo, bánh cuốn, bánh xèo, cơm tấm,...Tôi tự hào VN có nhiều món ăn dân dã mà lại rất ngon.
Như những người VN khác, tôi cũng có một chiếc xe máy và một cái bằng lái xe. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao nếu một ngày kia trên đường phố VN vắng bóng chiếc xe máy. Tôi ghét cảnh kẹt xe, tôi ghét tiếng còi xe ồn ào trên đường phố, nhưng nếu một ngày không có xe máy, cuộc sống của tôi sẽ gặp nhiều rắc rối và trở nên buồn chán lắm. Tôi thích chạy xe trên những con đường có hai hàng cây xanh của Sài Gòn vào những tối tháng ba, tháng tư và tháng năm. Đó là thời điểm cây thầu dầu nở hoa. Tôi thích hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đó. Đó là một cách giảm stress mà nếu đi bằng xe ôtô, bạn sẽ không thể cảm nhận được.
Tôi ít có dịp mặc áo dài, mà thân hình tôi cũng không đủ đẹp để tự tin diện bộ áo dài lên người, nhưng tôi đã may cho mình một bộ áo dài, chỉ để treo trong tủ. Bởi còn gì tệ hơn nếu một cô gái VN không có ít nhất một bộ áo dài cho riêng mình?
Tôi ghét chế độ thi cử, giáo dục của VN hiện nay, vì nó cho ra lò những con người bị khuyết tật về mặt kiến thức. Tôi mong tân Bộ trưởng Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân sẽ thực hiện được lời hứa của mình để năm, mười năm nữa, giáo dục VN sẽ khác.
Tôi ghét thói quan liêu, hành dân của những quan chức nhà nước. Tôi ghét bệnh thành tích, tôi ghét tham nhũng. Tôi ghét xã hội còn quá nhiều bất công. Nhưng tôi hài lòng với chế độ chính trị hiện tại. Nhờ nó mà nước VN ổn định, không có chiến tranh, không có khủng bố, không có đổ máu. Tôi thấy mình may mắn được là người VN, được sống trong một đất nước thanh bình.
Nhiều người VN vẫn ôm mộng ra đi, đến sống ở những miền đất hứa xa vời nào đó. Tôi biết nhiều người chán ngán cuộc sống hiện tại ở VN, và ước mơ được sống một cuộc sống văn minh, lịch sự, hiện đại hơn là điều chính đáng. Nhưng tôi sẽ không ra đi như họ. Tôi sẽ đi khỏi VN, để du lịch, để học hỏi ở nước ngoài, nhưng tôi sẽ không sống ở nơi nào khác ngoài VN. Liệu có nơi nào trên thế giới mà khi cần bất cứ thứ gì, bạn chỉ cần mất vài phút đi bộ là sẽ đến được chỗ bán? Chắc chắn chỉ có ở VN, nơi mà 90% cửa hàng bán lẻ là những hàng quán do tư nhân làm chủ.
Tôi là người Việt Nam từ trong cái tên của mình. Trong tên của tôi có lót chữ Thị. Đó là tên lót mà hầu hết phụ nữ VN đều có. Đó là một nét độc đáo trong cách đặt tên của người VN, mà sau này nhiều người đã bỏ đi. Họ đặt cho tên con gái họ những cái tên mỹ miều không có "Thị". Chữ "Thị" làm cho tên của tôi dài dòng hơn, nhưng nhờ nó mà những người chưa gặp mặt sẽ biết ngay tôi là phái nữ. Chữ "Thị" làm cho tên của tôi có cảm giác quê mùa, "thị mẹt" hơn, nhưng tôi vẫn in đầy đủ tên Nguyễn Thị Thanh Trúc trên danh thiếp của mình. (Tôi biết nhiều người đã bỏ chữ Thị ấy đi, đó là một sự chối bỏ chính con người mình).
Tôi sẽ không nói tôi yêu VN, vì tôi thật sự không cảm thấy như thế. Tôi sẽ chỉ nói tôi thấy vui khi được là người VN, được sinh ra và lớn lên ở VN, và tôi mong rằng nếu có chết, tôi cũng sẽ được chết trên nước VN.
Tôi là người Việt Nam. |
|
gởi lúc 18:34 16/12/2007 |
|
|
♥ Lưu trữ |
-
ngày 01 tháng 11, 2006 ...
-
ngày 01 tháng 12, 2006 ...
-
ngày 01 tháng 01, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 02, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 03, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 04, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 05, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 06, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 07, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 08, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 09, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 10, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 11, 2007 ...
-
ngày 01 tháng 12, 2007 ...
|
|
2 Góp ý:
Tui vừa viết mấy bài về Những bộ phim hay ...Mời bạn qua Blog tui xem ! http://ngoisaoblog.com/m.php?u=lecongbinh&p=20344
Gởi góp ý mới
<< Trở về