Bài này mình viết đã gần được một năm, là ngày 30-04 năm ngoái. Hôm nay, ngẫu nhiên lại tìm thấy nó ở trên mạng, và muốn chía sẻ lần nữa với ngôi nhà của mình....
Cứ đến ngày này, cả đại gia đình tôi vẫn thường sum họp lại và tổ chức như một ngày mừng. Có một sự thay đổi trên nét mặt, trong tâm hồn, ngoài mỗi người. Vâng ! Cũng là 30 tháng 4 nhưng năm nay khác. Là ngày chúng tôi có thêm một người thân bên cạnh...
Là một gia đình "cách mạng đỏ", (tôi dùng từ này để tự hào về gia đình mình, bởi truyền thống yêu nước dường như đã khắc sẵn trong trái tim mỗi thành viên) chúng tôi xem ngày 30-4 như một ngày lễ lớn của đại gia đình, là người con người cháu thuộc đại gia đình ai cũng luôn ghi khắc trong tâm niệm và dù ở đâu cũng luôn có một lý trí thôi thúc mọi người về sum họp, cùng cả nhà vui một ngày vui.
Cũng là như mọi năm thôi, đơn giản nhưng đông đủ và luôn ấm không khí gia đình. Chỉ khác một điều, năm nay chúng tôi có thêm một người bên cạnh. Cậu tôi đã về....
Cậu, một anh đại đội trưởng dũng cảm từng tham gia chiến tranh giải phóng miền Nam năm nào. Sinh ra, lớn lên trong một gia đình có truyền thống cách mạng, học giỏi được cấp học bổng du học tại nước ngoài nhưng ...với suy nghĩ và hành động riêng, (theo bạn cậu lúc đó là khác người) cậu tình nguyện tham gia đi vào vùng chiến trường ác liệt nhất. Gia đình tôi lúc đó, đặc biệt là ông ngoại không những không can ngăn lại vô cùng ủng hộ.
Đồng đội cậu về và kể lại: "Ngày ấy, có một chiến sĩ mới nhập ngũ đã tung hoành ngang dọc, kiên trì, dũng cảm luôn cảm tử xin xông pha vào những trận địa ác liệt nhất" Với những chiến tích đó dĩ nhiên cậu nhanh chóng được thăng cấp vượt bậc...Đến một ngày, ngày mà bà tôi và ông tôi nhận được tin báo....Cậu đã hy sinh tại chiến trường miền Nam.
Những năm sau đó, cả gia đình luôn có một ước nguyện, sẽ tìm ra cậu.
Ngày qua ngày, năm qua năm, gia đình vẫn luôn không ngừng tìm kiếm. Nghe đâu có một ít thông tin về trận chiến năm nào gì và các cậu cũng tìm đến. Thậm chí, phong phanh nghe đâu đó có một ông ( bà)" thầy" có thể phát hiện ra một của người mất tích, dù không có căn cứ, dù là một tia hy vọng mong manh cũng không thể bỏ qua.
Vậy là đã hơn 30 năm rồi, những dòng được viết ra đây là những dòng tôi được nghe kể lại, dù vậy đến ngày này tôi vẫn thấy rỏ được sự nuối tiếc và cảm thấy day dứt của mỗi thành viên trong gia đình. Ngày này hàng năm, ai cũng nhắc đến cậu và kỷ niệm.
Lắm lúc mẹ và bà tôi ngồi "thao thao bất tuyệt" kể lại cho chúng tôi nghe về người anh, người con của mình, kể về cậu của chúng tôi...mẹ kể nhiều lắm, trong mắt tôi cậu dc xây dựng là một người hùng, một người chiến sĩ tiêu biểu... Ghi khắc trong chúng tôi một nguyện ước tìm ra hài cốt của cậu.
Dì tôi sau khi có một số thông tin về một thầy cúng có khả năng tìm mộ liệt sĩ (tế nhị) , xin nghĩ việc cả tháng trời lặn lội từ Sài Gòn về quê cùng cậu ( cậu thứ 2 ) đi tìm mộ. Là phụ nữ lại không quản đường xa , vất vã. Cũng như mọi năm, lặn lội khắp chốn với hy vọng đã quá sôi sục theo năm tháng ( Riêng tôi, với con mắt duy vật lâu nay nên không được tin cho lắm ). Người ta chỉ cho chúng tôi đến một nấm mộ liệt sĩ vô danh nằm trong một nghĩa trang. Bằng một số cách thử ( như dùng quẻ, dùng đồng xu, dùng giấy hay một số cách khác ) chúng tôi đều có một kết quả bất ngờ, những điều khó tin hiện ra trước mắt...
Với cách nghĩ hoàn toàn duy vật, tôi cũng như một số người vẫn không thể tin điều này nhưng như đã nói. Tuy nhiên, hy vọng này là quá mãnh liệt nên gia đình không bao giờ bỏ rơi một cơ hội nào dù là nhỏ nhất. Cả nhà quyết định ra Hà Nội thử bằng phương pháp phân tích AND từ hài cốt, sau đó so sánh cùng ADN của một số thành viên trong gia đình. Kết quả hơn cả mong đợi, AND được xác nhận cùng huyết thống. Vậy là "ông trời" đã không phụ gia đình, cho chúng tôi được phép gặp lại người cậu, người con, người anh của gia đình trong niềm hạnh phúc.
Lại hay 30-4 năm nay vừa đến, trong ngày vui cả dân tộc, chúng tôi có thêm một niềm vui của gia đình. Tôi được nhìn thấy nét thanh thản trên gương mặt của mỗi người, thấy nét hạnh phúc trên gương mặt của bà, thấy các gì các cậu cười nói vui vẻ, thấy hình như cậu cũng đang mỉm cười với chúng tôi hạnh phúc, thấy lòng mình lâng lâng khó tả.
Đêm nay, một đêm bình yên, khác mọi năm...
Chúng tôi, có thêm một niềm vui... !
|
10 Góp ý:
Bài viết thực sự bình dị, lối dẫn chuyện nhẹ nhàng nhưng vẫn toán lên được chất hùng ca trong tâm khảm của bạn, của gia đình bạn, lan toả vào người đọc trong đó có tôi...
Một chút gì đó thật bình yên, có thêm niềm vui. Tôi thấy cậu của bạn đang như ở đâu dó, rất gần, cứ như là đang bên bạn và gia đình.
Chia sẻ với bạn và gia đình bạn!
HR cũng đọc nhiều ...cũng nghe kể nhiều , những hiện tượng "duy tâm" đã đi vào ngõ cụt trong các quá trình nghiên cứu ...Người ta nói thế kỉ tới , sẽ là thế kỉ của duy tâm đấy Kent ạ !
P/S: Các "Dì" chứ? ;)
30.4 cũng là một ngày em luôn nhớ. Ngày một người bạn trong lớp em đã ra đi mãi mãi.
Chúc gia đình anh vui vẻ!
Gởi góp ý mới
<< Trở về